Sống Lại Thành Trân Quý Trong Tay Đế Vương

Chương 81



Cao, béo, lùn, gầy.

Hồng Ngũ và Bạch Lục ngồi xổm trước điện Kim Loan, túm tụm lại với nhau, xem những bức vẽ bị Mục Như Quy vứt đi.

"Cũng không biết mấy triều thần đó đang nghĩ gì." Hồng Ngũ thổn thức không thôi, "Bệ hạ của chúng ta suốt ngày nghỉ ngơi ở cung Phượng Tê, có khi ngay cả Hoàng hậu còn cảm thấy ngài ấy phiền, nhưng ngài ấy vẫn không chịu đi, sao có thể xem mấy bức tranh này chứ?"

Bạch Lục tỉ mỉ nghiên cứu quần áo của nữ tử trên tranh, âm thầm cảm nhận chất vải: "Ai bảo bệ hạ của chúng ta che giấu cẩn thận quá (*)? Hiện tại, không ai biết trong bụng Hoàng hậu đã có hoàng tử."

(*) tích thủy bất lậu (滴水不漏): không rơi một giọt nước, ý nói cẩn thận, chặt chẽ, không có sai sót

"Cũng có thể là công chúa." Hồng Ngũ cười tủm tỉm cảm thán, "Tốt thật."

"Hai người đang nhìn gì thế?" Tần Hiên Lãng vừa đi bộ từ chỗ Hạ Triều Sinh về, nhìn thấy thị vệ, lập tức bước lên, "Ồ, đây không phải là con gái nhà gì đó à? Khoảng thời gian trước còn có bà mối đến nhà ta làm mai nữa."

Hồng Ngũ vội vàng đưa tranh cho Tần Hiên Lãng.

Tần Hiên Lãng tấm tắc kinh ngạc: "Bệ hạ vừa mới đăng cơ không bao lâu, các triều thần đã gấp đến mức không chờ nổi mà duỗi tay vào hậu cung."

Hồng Ngũ cực kỳ tán đồng: "Đúng là làm ta sợ nhảy dựng."

"Nhưng cũng không coi như chuyện xấu." Tần Hiên Lãng lắc đầu, thần bí nói, "Bệ hạ vừa mới đăng cơ, bận rộn nhiều việc, muốn ra tay với người đó cũng không tìm được cái cớ, đây chẳng phải là có người đưa □□ à?"

Hồng Ngũ và Bạch Lục bừng tỉnh hiểu ra.

Tần Hiên Lãng trả lại những bức tranh cho bọn họ: "Nhưng mà, vẫn nên nhanh chóng vứt mấy thứ này đi, bị vị kia ở cung Phượng Tê nhìn thấy, người xui xẻo chính là bệ hạ của chúng ta."

Hồng Ngũ cố gắng nhịn hồi lâu mới có thể nhịn ý cười đã đến miệng xuống, nhưng Bạch Lục thì không thể nhịn giống vậy, cười đến mặt đỏ rần ngay trước mặt Tần Hiên Lãng.

Bởi vì bọn họ đều biết, những lời Tần Hiên Lãng nói không sai chút nào.

Sự quan tâm của đương kim bệ hạ dành cho Hoàng hậu đã đến mức ngay cả người hầu cũng cảm thấy chuyện bé xé ra to.

Từ chuyện lớn như việc uống thuốc mỗi ngày của Hoàng hậu, đến chuyện nhỏ như những lời cậu thuận miệng nói ra, bệ hạ đều cân nhắc cẩn thận, sợ bỏ lỡ tin tức gì quan trọng.

Lấy việc phê tấu chương làm ví dụ.

Bệ hạ vì để ở cạnh Hoàng hậu nhiều hơn, vậy mà trực tiếp dọn long án vào cung Phượng Tê, mỗi ngày hạ triều sẽ lập tức chạy về phía cung Phượng Tê, một hai phải nhìn Hoàng hậu, trong lòng mới yên tâm.

Hồng Ngũ cảm thấy khoa trương, Bạch Lục cảm thấy khoa trương, ngay cả Hạ Triều Sinh sống lại cũng cảm thấy khoa trương.

Vị Cửu thúc này cùng với người mà cậu thấy sau khi chết ở kiếp trước, quá giống nhau, cũng không quá giống.

Sở dĩ nói giống nhau, là vì bọn họ đều bướng bỉnh hệt như nhau, cho dù kiếp trước cơ thể cậu đã chết trong cung Phượng Tê, Mục Như Quy cũng muốn ôm cậu ra ngoài, táng nhập vào hoàng lăng của bản thân.

Mục Như Quy ở kiếp này cũng y như thế, thường ngày chẳng nhìn ra có gì khác thường, nhưng vào buổi tối Hạ Triều Sinh ngủ say trở mình một cái, hoàng đế bên cạnh có thể đột ngột mở hai mắt, hỏi cậu không khỏe chỗ nào.

Ban đầu, Hạ Triều Sinh cho rằng Mục Như Quy tòng quân nhiều năm, đã hình thành tâm lý cảnh giác.

Nhưng cậu nghĩ lại, khi ở phủ Vương, Mục Như Quy cũng không cẩn thận đến thế.

Sau đó, cậu cảm thấy là vì đứa con trong bụng mình, nhưng mỗi khi Mục Như Quy căng thẳng, đều là vì cậu khó chịu.

Thậm chí còn có lần nọ, Hạ Hoa đi ngang qua Viện Thái y, nghe các thái y than phiền với vẻ mặt đưa đám, nói vậy mà bệ hạ lại có ý định không cần con.

Hạ Hoa hoảng sợ, toát mồ hôi lạnh cả người, cho rằng sau khi Mục Như Quy kế thừa ngôi vị hoàng đế, thay lòng đổi dạ (*), muốn giết tiểu Hầu gia nhà mình, vội vàng vểnh tai lên lắng nghe.

(*) di tình biệt luyến (移情别恋): yêu một người nhưng giờ không yêu người đó nữa mà chuyển sang yêu người khác.

Nào ngờ, các thái y nói bệ hạ thật sự không đành lòng nhìn Hoàng hậu đau khổ khó chịu, hận không thể không có đứa nhỏ này.

Hạ Hoa vô cùng cảm động, chạy về nói cho Hạ Triều Sinh nghe.

Lông mày Hạ Triều Sinh hoàn toàn nhăn lại.

Theo lý thuyết, hiện giờ đại thế đã định, mặc dù trong triều có những tiếng nói không hòa hợp, nhưng việc giải quyết cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Lùi một bước mà nói, cho dù thật sự xảy ra biến số, khoảng cách giữa triều đình và hậu cung không xa, nhưng dù thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến cậu.

Hạ Triều Sinh trầm tư suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra được nguyên do, dứt khoát trực tiếp chờ Mục Như Quy hạ triều, sau đó buồn bực nói: "Cửu thúc, tuy ta đã nuốt thuốc sinh con, thân thể cũng không tốt như trước kia, nhưng cũng không phải con ma ốm lúc trước thở thôi cũng thấy mệt."

Mục Như Quy yên lặng mở tấu chương, không chút biểu cảm đánh giá nét mặt của cậu.

Hạ Triều Sinh đút tay vào ống tay áo, ngoan ngoãn ngồi trên giường, bụng nhỏ phồng lên thành một độ cung kì diệu.

Cậu nói: "Ta trước kia chính là tiểu Hầu gia của phủ Hầu, Cửu thúc làm được, ta cũng làm được... Ta cũng không cần người coi ta thành chim hoàng yến trong lồng sắt, che chở cẩn thận."

Mục Như Quy liếm nhẹ khóe môi, thất thần gật đầu: "Ừ."

"Chờ sinh con ra rồi, ta còn định cưỡi ngựa bắn cung nữa."

Mục Như Quy vẫn gật đầu: "Ừ."

Hạ Triều Sinh rốt cuộc nhận ra Mục Như Quy thất thần, hùng hổ đập long sàng một cái: "Cửu thúc!"

"Ơi?" Mục Như Quy lấy lại tinh thần, dời ánh mắt từ bụng nhỏ của Hạ Triều Sinh đến bên đôi môi ướt mềm của cậu, miệng lưỡi khô khốc nói, "Đừng nóng giận, hại cơ thể."

Hạ Triều Sinh tức đến mức hai mắt tối sầm, thầm nghĩ, người biết ta tức giận sẽ tổn thương cơ thể, sao không nghĩ suốt ngày lo lắng đề phòng cũng sẽ hại cơ thể chứ?

Cậu ảo não ôm chăn gấm, không để ý đến Mục Như Quy đang phê duyệt tấu chương nữa, tức giận nhắm mắt lại.

Ve ngày hè kêu inh ỏi ngoài điện, chậu băng ở trong bốn góc của điện nhỏ từng giọt nước.

Hạ Triều Sinh giận không bao lâu, mí mắt đã nặng trĩu.

Cậu trở mình, mơ màng nhìn bóng dáng cao lớn ánh vàng trước sập, cảm thấy Cửu thúc đúng là vô cùng anh tuấn.

Tân đế của Đại Lương bọn họ thật là đẹp trai.

Hạ Triều Sinh ngủ rồi, nhưng Mục Như Quy vẫn còn rất nhiều tấu chương phải xem.

Mục Như Quy không vội vã xem tấu chương, mà đứng dậy, rón ra rón rén đi đến cạnh long sàng, vuốt phẳng đôi lông mày hơi nhăn lại của cậu, rồi đắp lại cái chăn bị cậu đá văng, nhét cái chân gác ở mép giường lại, cuối cùng dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm cái cổ trắng nõn tinh tế của cậu.

Cảm giác của Hạ Triều Sinh không sai.

Mục Như Quy đang giấu chuyện trong lòng.

Đó cũng không phải chuyện nhỏ, là một chuyện mà ngay cả bản thân Mục Như Quy cũng không thể hiểu được.

Kể từ khi Hạ Triều Sinh vào ở tại cung Phượng Tê, Mục Như Quy bắt đầu nằm mơ.

Ban đầu, cảnh trong mơ rất đơn giản, dường như cũng là cung Phượng Tê, nhưng không phải cung Phượng Tê hiện giờ, mà là một tòa cung điện lạnh lẽo xa hoa.

Tựa như một lồng giam lạnh băng với vẻ ngoài xinh đẹp.

Hạ Triều Sinh mặc hồng y đứng trên đài cao, trên vạt áo thêu phượng hoàng ánh kim đang giương cánh muốn bay.

Là triều phục của nam hậu.

Mục Như Quy thở phào một hơi nhẹ nhõm trong mơ.

Dù cho cung Phượng Tê đã thay đổi, nhưng Triều Sinh vẫn là Hoàng hậu, vậy là đã tốt lắm rồi.

Hắn ở trong mơ theo Hạ Triều Sinh nhìn bầu trời đêm ở nơi xa, rồi nhanh chóng phát hiện ra, Hạ Triều Sinh trong mơ gầy ốm hơn cả cậu ở hiện thực ăn không ngon, liên tục nôn khan vì đứa con trong bụng.

Chỉ có đôi mắt kia là vẫn sáng như sao.

Gió cuốn vạt áo của Hạ Triều Sinh bay lên, cậu trông như một ngọn lửa le lói trong hoàng thành, đau khổ nhưng vẫn bướng bỉnh cháy.

Mục Như Quy nhíu mày.

Hạ Triều Sinh đang nhìn gì vậy?

Giấc mộng dài chẳng có cảnh vật gì, chỉ có Hạ Triều Sinh và cung thành đen như mực.

Mục Như Quy ở trong mơ muốn ôm người thương của mình vào lòng vô số lần, nhưng cứ thất bại hết lần này đến lần khác, sau đó bừng tỉnh.

Hắn ôm chặt Hạ Triều Sinh đang ngủ say trong lòng, dần dần thoát khỏi giấc mơ trống rỗng đáng sợ, sau đó nhận ra sau lưng đã toát mồ hôi lạnh.

Mục Như Quy cho rằng đó chỉ là một giấc mơ, nhưng không bao lâu sau, hắn bắt đầu thường xuyên mơ thấy những hình ảnh giống nhau.

Vĩnh viễn là một Hạ Triều Sinh cô độc, đứng trên đài cao với đôi chân trần, ngắm nhìn tường cung xa xăm.

Cậu là phượng hoàng tôn quý nhất thế gian, nhưng lại khao khát sự tự do xa vời chẳng thể với tới.

Tim Mục Như Quy đau như bị đao cắt, khi hắn cho rằng cả đời mình sẽ không thoát khỏi giấc mơ này, Hạ Triều Sinh trong mơ vậy mà lại cử động.

Cậu xách theo vạt áo, đôi chân trần chạy như điên xuống đài cao.

Góc áo đỏ thắm như máu tươi tung bay trong cơn gió đêm, tường cung ở nơi xa bỗng sáng lên ánh lửa.

Ngọn đèn dầu nối đuôi nhau xuyên qua hoàng thành hệt như một con rồng đang uốn lượn.

Cung điện tráng lệ huy hoàng, đèn lồng trong tay thái giám trực đêm... Vô số ngọn đèn dầu chợt sáng lên theo tiếng bước chân của Hạ Triều Sinh, dường như đã sáng lên từ rất lâu rồi, chỉ là... bọn họ không nhìn thấy.

Mục Như Quy chạy như điên theo Hạ Triều Sinh, nhìn cậu dập đầu vào cửa cung màu đỏ thắm, khóc kêu gì đó đến khàn cả giọng.

Mục Như Quy hoàn toàn ngây người.

Hắn nhìn Hạ Triều Sinh dùng tay cào lên cửa cung, quỳ gối trước cửa, đau khổ cầu xin.

Hắn duỗi tay ôm lấy Hạ Triều Sinh hết lần này đến lần khác ở trong mơ, nhưng chỉ ôm được không khí.

Hạ Triều Sinh khóc, la, rồi ngất đi.

Vạt áo đỏ tươi từ từ lan ra bên dưới cơ thể tựa như máu tươi.

Phía sau bọn họ là cung Phượng Tê nguy nga tráng lệ, ba chữ "Cung Phượng Tê" ánh kim trên tấm bảng dường như đang cười nhạo hai người tôn quý nhất trên đời này.

Mục Như Quy không biết giấc mơ này có ý nghĩa gì, lén yêu cầu Khâm Thiên Giám quan sát hiện tượng thiên văn vào ban đêm, kết quả đi đến kết luận Đại Lương mưa thuận gió hòa trong sáu mươi năm tới (*), bệ hạ và Hoàng hậu đều an khang.

(*) một giáp tử, hay còn gọi là một hoa giáp, là một chu kỳ 60 năm trong âm lịch

Mục Như Quy bắt đầu hoài nghi bản thân lo âu nhiều vào ban ngày.

Nhưng mãi đến một ngày kia, hắn cứ theo lẽ thường ôm Hạ Triều Sinh đi vào giấc ngủ, khi nhắm mắt lại nhìn thấy cung Phượng Tê quen thuộc, nhưng không thấy Hạ Triều Sinh.

Mục Như Quy vội vàng cất bước đi ra ngoài cung điện.

Cung Phượng Tê nguy nga tráng lệ ngày xưa nay lại quạnh quẽ lạ thường, ngay cả cung nhân tầm thường cũng chẳng thấy bóng dáng.

Trong lòng Mục Như Quy nghi hoặc, không khỏi bước nhanh hơn, chưa đẩy cửa điện ra, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng khóc thảm thiết xé ruột xé gan.

Trái tim Mục Như Quy đột nhiên chìm xuống đáy cốc, nỗi bất an dâng lên trong lòng, bàn tay đẩy cửa điện ra không ngừng run rẩy.

Có một giọng nói đang nhắc nhở hắn.

Đừng nhìn, đừng nhìn.

Nhưng Mục Như Quy vẫn đẩy cửa điện ra.

Tuyết bay đầy trời theo làn gió thổi đến, trời lạnh thấu xương.

Nhưng Mục Như Quy không dùng tay phủi bông tuyết trên mặt đi, bởi vì có một người đang nằm trên nền tuyết.

Hạ Triều Sinh vẫn nhìn lên không trung.

Cậu cứ nhìn, nhìn mãi, nhìn chăm chú, ánh mắt tan rã, bên gáy có một vết thương sâu đến mức có thể thấy cả xương.

Máu đỏ từ bên gáy cậu chảy xuống nền tuyết, thấm ra một đóa hoa với ý nghĩa mơ hồ.

Trong bàn tay tái xanh của Hạ Triều Sinh có một thanh trường kiếm đẫm máu, năm ngón tay nắm chặt nói cho Mục Như Quy biết đã xảy ra chuyện gì.

Mục Như Quy trong mơ cảm thấy trời đất quay cuồng, đến khi tỉnh lại, đã về đến hiện thực.

Hạ Triều Sinh đá chăn ra vì nóng, cuộn tròn trước sập, rồi ghét bỏ trên người Mục Như Quy nóng, nên cách hắn một đoạn xa.

Mục Như Quy yên lặng nhìn Hạ Triều Sinh, ngón tay run rẩy xoa cái cổ yếu ớt của cậu, cho đến khi cảm nhận được độ ấm và tim đập, mới thở hổn hển, tê liệt ngã phịch xuống.

Là mơ.

Giấc mơ chân thật như thế.

Trong mơ, Hạ Triều Sinh tự vẫn trước cung Phượng Tê, đến chết cũng không thể bay ra ngoài bức tường cung cao hơn đầu người rất nhiều.

"Triều Sinh..." Mục Như Quy nghĩ đến đây lại hoảng sợ, ôm chặt Hạ Triều Sinh vẫn còn chìm trong giấc mơ vào lòng, ngón tay thon dài thò vào góc chăn.

Một lát sau, Hạ Triều Sinh bừng tỉnh vì nóng, dở khóc dở cười đá Mục Như Quy đang vùi đầu vào vòng tay mình.

"Cửu thúc, sao người lại như vậy?"

Cậu đang ngủ ngon, sao lại muốn bắt nạt cậu chứ.

Mục Như Quy không hé răng, há miệng cắn vào gáy Hạ Triều Sinh, bướng bỉnh tiếp tục động thủ.

Vốn Hạ Triều Sinh bị đánh thức trong lúc ngủ mơ, vừa mệt vừa buồn ngủ, cậu rầm rì oán giận vài câu, rồi cũng xuôi theo Cửu thúc.

Mục Như Quy hãy còn mân mê một lát, thấy cậu vui vẻ, trái tim treo cao cuối cùng cũng rơi mạnh xuống.

"Hồng Ngũ, chuẩn bị nước." Mục Như Quy khàn giọng gọi người hầu tới, đứng dậy rửa tay, tắm nước lạnh rồi mới lần nữa quay về bên cạnh Hạ Triều Sinh.

Hạ Triều Sinh ngủ không yên lắm, ngay cả áo ngủ trên người cũng bị kéo lên hơn phân nửa vì nóng.

Mục Như Quy nhìn cậu, không hiểu sao hốc mắt đột nhiên nóng lên.

Như thể bị giấc mơ ảnh hưởng, thấy hết mọi thứ cậu đã từng trải qua.

Mục Như Quy không phải người ngu dốt.

Hắn nhớ lại thái độ thay đổi trước đây của Hạ Triều Sinh, loáng thoáng cảm thấy bản thân đã chạm đến chân tướng sự việc.

Những gì chứng kiến trong mộng không nhất định là giả.

Triều Sinh của hắn thật sự đã chịu khổ.

Nhưng Mục Như Quy không dám hỏi thẳng mặt Hạ Triều Sinh.

Không phải hắn nghi ngờ Hạ Triều Sinh, mà là hắn không đành lòng nghĩ đến phải ở trong hoàn cảnh như thế nào, Hạ Triều Sinh mới có thể tự vẫn, mới có thể nhẫn tâm đến mức để lại một vết thương sâu đến mức có thể thấy cả xương trên cổ.

Điều hắn sợ hãi nhất chính là.

Chính bản thân hắn là người đã tổn thương Hạ Triều Sinh.

Mục Như Quy bắt đầu trở nên lo lắng đề phòng, mỗi ngày đều ở cạnh Hạ Triều Sinh, sợ cậu rời khỏi tầm mắt của bản thân, ngay cả nhóm người hầu cũng không nhịn được nhắc nhở hắn, hắn là bệ hạ, Hạ Triều Sinh là hậu, dù nói thế nào thì cũng nên là Hoàng hậu lo lắng cho bệ hạ, chứ không phải bệ hạ lo cho Hoàng hậu.

Nhưng Mục Như Quy cam tâm tình nguyện.

Hắn thà chính mình cẩn thận hơn một chút, bảo vệ thật tốt cho Hạ Triều Sinh cả đời.

Hắn cũng đã từng nghĩ như thế, rồi bắt đầu nằm mơ.

Có lẽ hắn... chính là người đã tổn thương Hạ Triều Sinh.

"Cửu thúc?" Hạ Triều Sinh tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa, thấy Mục Như Quy ngồi trước sập, ánh mắt u ám, không biết nghĩ gì, hoảng sợ, "Sao không nghỉ ngơi một chút đi?"

Cậu nghển cổ nhìn tấu chương trên long án: "Xem xong hết rồi sao?"

"Xem xong rồi." Mục Như Quy xoa đầu cậu, rồi sờ bụng cậu, "Còn khó chịu không em?"

"Quen rồi." Trước mặt Mục Như Quy, Hạ Triều Sinh cũng không giả vờ, cậu lập tức nằm về sập, nắm tay Mục Như Quy, bất lực lẩm bẩm, "Sao còn chưa ra nữa... Thằng nhóc con này sắp quậy chết ta rồi."

"Không được nói chữ đó." Mục Như Quy chẳng hề báo trước đen mặt lại, nhéo cằm Hạ Triều Sinh rồi hôn một cái, "Không may mắn."

Hạ Triều Sinh: "..."

Hạ Triều Sinh bực mình xoay người: "Cửu thúc, mấy cái chuyện quái lực loạn thần (*) đó mà người cũng tin sao?"

(*) quái lực loạn thần (怪力乱神): bắt nguồn từ chương Thuật nhi của sách Luận ngữ của Khổng Tử, ám chỉ những thứ liên quan đến những chuyện kỳ quái, bạo lực, phản loạn, quỷ thần. (theo Baidu)

Cậu nói xong, bản thân sửng sốt trước.

Trước kia cậu không tin, hiện tại... không tin cũng phải tin.

Hạ Triều Sinh tự mình sửng sốt, không phát hiện ra sự khác thường của Mục Như Quy —— Mục Như Quy cũng ngơ ngẩn.

Bọn họ chìm trong sự im lặng kỳ lạ, cuối cùng Tần Hiên Lãng ăn không ngồi rồi đến.

Tần Hiên Lãng sớm đã quen việc tìm bệ hạ ở trong cung Phượng Tê, lúc tới không nói gì cả, cũng không nhìn, trực tiếp quỳ xuống đất, đường hoàng hành lễ: "Thần có chuyện muốn thượng tấu."

Mục Như Quy đè giữa mày, thấp giọng nói: "Nói đi."

"Bệ hạ, nửa bức tường ở cung điện của tiền Thái tử điện hạ hôm nay bỗng nhiên bị sập."

Chính là cái cung điện mà Mục Như Kỳ ở, bởi vì lâu năm không tu sửa, lại chẳng có ai quan tâm, bức tường đổ sập không rõ lý do.

Tiền Thái tử nằm liệt trên sập bị dọa chết khiếp, nghe nói thậm chí còn vượt qua giới hạn, trực tiếp lăn xuống đất, đúng lúc tránh được nửa viên gạch rơi xuống.

Cũng là mạng lớn.

Mục Như Quy đau đầu: "Một khi đã vậy... Dưới Ngọ Môn không phải có một cung điện nhỏ sao? Chuyển hắn đến đó là được."

Hắn nói một cách vô tình, Hạ Triều Sinh lại đột nhiên ngẩng đầu lên, đáy mắt nổi lên sóng to gió lớn cuồn cuộn.

Kiếp trước, toàn bộ người Hạ thị đều chết dưới Ngọ Môn, kiếp này cậu và Mục Như Kỳ sống lại, đây cũng là kết quả mà cậu muốn thấy nhất.

Gút mắc đời trước của bọn họ nên được đặt một dấu chấm kết thúc ở Ngọ Môn.

Mục Như Quy không biết Hạ Triều Sinh nghĩ gì, thấy Tần Hiên Lãng vẫn còn quỳ không nhúc nhích trên mặt đất, thật sự có hơi cạn lời: "Còn chuyện gì nữa?"

Tần Hiên Lãng liếc mắt nhìn long trướng buông trước trường kỷ, ấp úng: "Gần đây còn có... còn có rất nhiều đại thần lén lút nghị luận Hoàng hậu."

Mày Mục Như Quy lập tức nhíu lại, sắc mặt cũng u ám đi: "Cái gì?"

Hoàng hậu của hắn há có thể là đề tài câu chuyện trong miệng người khác?

"Khởi bẩm bệ hạ, thật ra cũng không phải chuyện gì lớn." Tần Hiên Lãng khó xử gãi mặt.

Quả thật không phải chuyện lớn.

Hơn nữa dựa theo lý thuyết, tuy các đại thần nghị luận Hoàng hậu, nhưng người bọn họ bất mãn vẫn là Mục Như Quy.

Thứ nhất, bệ hạ không nạp hậu cung. Thứ hai, bệ hạ coi nam hậu như trân quý thì cũng thôi đi, nói ra còn có thể khen là tình sâu như biển, thủy chung không đổi, nhưng ngài lại dọn long án đến cung Phượng Tê, vậy thì có hơi quá rồi á!

Đường đường là thiên tử, mắc gì lại chạy đến cung của Hoàng hậu để phê duyệt tấu chương?

Nhưng các triều thần không dám trực tiếp nghị luận Mục Như Quy, chỉ có thể nói Hạ Triều Sinh là người hẹp hòi, không những không cho bệ hạ mở hậu cung, còn không cho bệ hạ đến Ngự Thư Phòng hoặc điện Kim Loan để phê duyệt tấu chương.

Đối với Hạ Triều Sinh mà nói, đây thật sự là một sự bôi nhọ.

Mục Như Quy nghe Tần Hiên Lãng ấp úng, trong lòng đã có dự tính: "Được rồi, trẫm biết rồi, ngươi lui xuống trước đi."

Tần Hiên Lãng thấy giọng điệu của Mục Như Quy bình thản, hiểu ra sự ám chỉ của mình đã có hiệu quả, vui tươi hớn hở cáo từ, lúc đi ra khỏi cung Phượng Tê thì nhìn thấy Hồng Ngũ và Bạch Lục, ba người túm tụm lại với nhau, nghiên cứu những bức vẽ vừa mới được đưa tới.

"Có người sắp gặp xui xẻo rồi." Tần Hiên Lãng mở cuộn tranh ra, tiếc nuối lắc đầu, "Mấy cái bức tranh này có bao nhiêu cái là thật tình tuyển phi cho bệ hạ chứ? Sợ là đều có mưu đồ khác."

Lấy những lời đồn đãi đó làm ví dụ, nếu không có người cố tình truyền bá, liệu có thể trở thành đề tài câu chuyện lúc trà dư tửu hậu không?

Đương nhiên là không.

"Cần gì chứ." Hồng Ngũ sao lại không hiểu uy lực trong lời nói của Tần Hiên Lãng, y thổn thức không thôi, "Đều là những gia tộc cực kỳ phú quý, dù không cho con cái trong tộc tiến cung, cũng có thể kéo dài trăm năm."

"Lòng tham của con người luôn giống như cái động không đáy (*)." Tần Hiên Lãng không nghĩ thế, như thể nhớ đến Tần gia trước kia, khóe miệng treo một nụ cười lạnh, "Ta cảm thấy bệ hạ cứ ở bên Hoàng hậu cả đời như vậy mới tốt... Những tên ngu xuẩn đó cũng không nghĩ, có thêm vài người thổi gió bên tai bệ hạ, dù bệ hạ có hứa cho bọn họ vinh hoa phú quý trong nhất thời, cũng chẳng có cách nào dài lâu."

(*) rắn nuốt voi (蛇吞象): cũng hay nói là "ba xà thôn tượng" (巴蛇蛇吞象). Ba xà là một loại rắn thần trong truyền thuyết, thân dài 800 xích (1 xích khoảng 1/3 mét), có thể nuốt cả voi. Dùng để ví lòng tham không đáy.

"Đúng vậy, như bây giờ rất tốt." Bạch Lục phụ họa, "Ta cũng muốn một đời một kiếp một đôi người."

Tần Hiên Lãng kinh ngạc liếc mắt nhìn người hầu một cái: "Vậy thì khó lắm, ngươi không anh minh thần võ như bệ hạ, chắc chắn không thể tìm được một tức phụ tài đức, sáng suốt, rộng lượng, và giống thần tiên như Hoàng hậu."

Bạch Lục không nhịn được cười mắng: "Bệ hạ và Hoàng hậu cũng không có ở đây, ngươi nịnh hót cho ai xem đấy?"

Tần Hiên Lãng cười ha ha đi mất.

Mà Hạ Triều Sinh ở trong cung Phượng Tê dần dần tỉnh táo, nghĩ lại lời nói của Tần Hiên Lãng, cũng cảm thấy đây là một chuyện khó giải quyết.

"Cửu thúc, nếu không, người dọn long án đi đi?" Cậu cẩn thận kiến nghị, "Cung Phượng Tê của ta... cũng không thích hợp để người phê duyệt tấu chương."

Bị chính miệng nam hậu yêu dấu xua đuổi, sắc mặt Mục Như Quy đen như đáy nồi: "Tại sao?"

Hạ Triều Sinh hỏi lại: "Bệ hạ, ngài cảm thấy phê duyệt tấu chương ở cung Phượng Tê có thích hợp không?"

Mục Như Quy cố chấp gật đầu: "Có gì không thích hợp? Hai người chúng ta sớm đã thành thân, trời đất chứng giám..."

"Cửu thúc ơi." Mắt thấy Mục Như Quy sắp sửa bẻ gãy lễ nghi nào đó, Hạ Triều Sinh lập tức đau đầu, "Người đã là thiên tử của Đại Lương rồi."

Ý là, đừng có suốt ngày ăn vạ bên cạnh ta nữa.

Mục Như Quy nghe vậy, vừa tức vừa sốt ruột: "Em thật sự muốn đuổi ta đi sao?"

Hạ Triều Sinh đối diện với đồng tử đen nhánh của Cửu thúc, nháy mắt ngượng ngùng không dám gật đầu, trong lòng thậm chí còn dâng lên chút ngọt ngào.

Đúng rồi, đây là Cửu thúc mà cậu yêu sâu đậm.

Tình yêu của Cửu thúc đối với cậu cũng không thiếu chút nào, sao cậu có thể tàn nhẫn đến mức đuổi ngài ấy đi chứ?

Hạ Triều Sinh duỗi tay ôm cổ Mục Như Quy, bất lực nói: "Được rồi, được rồi, được rồi, vậy thì cũng phải làm bộ dọn long án đi chứ?"

Mục Như Quy nghe được sự buông lỏng trong lời nói của cậu, cũng không được voi đòi tiên (*), miễn cưỡng gật đầu, sai người dọn long án về, sau đó lấy một cái án thư tới: "Ta dùng cái này."

(*) đắc thốn tiến xích (得寸进尺): được đằng chân lân đằng đầu, được voi đòi tiên, lòng tham không đáy

Hạ Triều Sinh: "..."

Hạ Triều Sinh không còn gì để nói.

Cậu nhớ tới sự nghi ngờ đã có từ lâu, ôm mặt Mục Như Quy, nghiêm túc nói: "Cửu thúc, có phải người có chuyện gì gạt ta không?"

Trong mắt Hạ Triều Sinh tràn đầy sự quan tâm, lấp lánh ánh nước, Mục Như Quy nhìn sang, trước mắt hiện lên dáng vẻ tiều tụy của cậu trong mơ, cứ nghĩ đó là do mình làm, chột dạ dời tầm mắt đi, trực tiếp chạy trối chết: "Ta... Ta đi nghị sự ở điện Kim Loan."

Đế vương trẻ tuổi của Đại Lương vội vàng chạy ra khỏi cung Phượng Tê, bỏ lại Hoàng hậu mặt ủ mày chau hãy còn đang suy tư.

Hạ Triều Sinh che bụng nhỏ lại, hỏi Hạ Hoa vẫn luôn im lặng: "Ngươi nói xem, có phải Cửu thúc có chuyện gì giấu ta không?"

Hạ Hoa sợ đến mức suýt nữa quỳ xuống đất: "Sao có thể chứ? Bệ hạ suốt ngày không phải đến điện Kim Loan, thì cũng ở cung Phượng Tê, sao có thể xảy ra chuyện gì ạ?"

Thị nữ cứ nghĩ Hạ Triều Sinh nghi ngờ bên cạnh bệ hạ có người khác, vội vàng nói: "Dù cho có thật, nô tỳ cũng sẽ nhìn ra!"

Hạ Triều Sinh dở khóc dở cười: "Ta không có nghi ngờ Cửu thúc, ta chính là... ta..."

Cậu nghi hoặc nhìn chằm chằm bụng mình: "Chẳng lẽ là do mang thai nên ta suy nghĩ nhiều?"

Hạ Hoa còn chưa kịp phản ứng lại, Hạ Triều Sinh đã tự mình sợ đến mức toát mồ hôi hột trước.

Không được đâu.

Cậu không muốn tự trách mình (*).

(*) tự oán tự ngải (自怨自艾): trích từ phần Vạn Chương Thượng của sách Mạnh Tử, nghĩa là hối hận về lỗi lầm của bản thân và tự mình sửa chữa; bây giờ chỉ còn nghĩa là hối hận về lỗi lầm của bản thân. (theo Baidu)

Trái lo phải nghĩ, nhưng nghĩ mãi không ra, cuối cùng Hạ Triều Sinh lựa chọn phương án giải quyết giống như Mục Như Quy.

Cậu bảo Hạ Hoa đi tìm Khâm Thiên Giám tính hiện tượng thiên văn, kết quả thu được gần như y hệt với Mục Như Quy, còn có vẻ tốt đến mức có hơi không chân thật.

Hạ Triều Sinh: "..."

Hạ Triều Sinh nhớ tới hình ảnh cậu thấy sau khi chết rồi đi theo Mục Như Quy, gật đầu.

Đại Lương dưới sự cai trị của Cửu thúc quả thực càng ngày càng tốt hơn.

Khâm Thiên Giám quỳ trên mặt đất, cách long trướng không thấy rõ vẻ mặt của Hoàng hậu, nhớ đến cảnh bệ hạ đã đến bói toán cách đây không lâu, sợ đến mức đổ đầy mồ hôi.

Tục ngữ nói đúng, tốt không linh, xấu linh.

Tuổi tác Khâm Thiên Giám đã cao, đã trải qua hai đời đế vương, nhưng đây là lần đầu tiên thường xuyên tính ra quẻ cát tường như thế này, sao có thể không sợ cho được?

Bệ hạ và Hoàng hậu cũng hơi có phúc phần quá.

Nếu sau này thật sự tốt như vậy thì thôi, nhưng cuộc đời đầy rẫy những chuyện ngoài ý muốn, ai có thể đoán trước được?

Nếu xảy ra chuyện gì, chẳng phải sẽ đổ lên đầu lão à?

Khâm Thiên Giám vì để bảo toàn tính mạng, thậm chí nói ra những lời trái lương tâm: "Mấy chuyện bói toán về hiện tượng thiên văn... Hoàng hậu tốt hơn hết đừng tin hoàn toàn?"

Hạ Triều Sinh: "?"

Khâm Thiên Giám đau đớn vô cùng: "Dân gian có câu nói rất đúng, thần cảm thấy Hoàng hậu cũng có thể nghe một chút... Cuộc sống vẫn phải tự mình trải qua!"

Cho nên đừng đụng đến hiện tượng thiên văn nữa, cho ta sống lâu thêm mấy năm đi!

Hạ Triều Sinh: "...Hả?"

Cậu nhớ đến việc mình sống lại, nói một cách thấm thía: "Thế giới to lớn, chuyện lạ gì cũng có."

Khâm Thiên Giám suýt nữa khóc thành tiếng.

Hạ Triều Sinh không cam lòng, cho Khâm Thiên Giám dường như sẽ từ quan về nhà ngay khi ra khỏi cung Phượng Tê đi, đảo mắt một cái, bảo Hạ Hoa đi gọi Hồng Ngũ đến.

Hồng Ngũ cũng chột dạ.

Tuy bệ hạ không xem những bức tranh đó... Nhưng tốt xấu gì cũng đã nhận, đúng không?

Hoàng hậu... Liệu Hoàng hậu có tức giận không đây?

Tác giả có lời muốn nói:

Cửu thúc không có sống lại, không có sống lại, không có sống lại, chỉ là mơ thấy thôi!!!!!!!

Sắp kết thúc rồi _(:з" ∠)_

Editor có lời muốn nói:

Chim hoàng yến

Yên tâm chương sau là ẻm bắt ảnh khai ra ảnh đang nghĩ gì liền ~ thật ra cũng tội ảnh, tự dưng mơ như vậy, ảnh cũng sợ chứ, người mình yêu mình thương bấy lâu, mơ thấy ẻm khóc lóc cầu xin mà không làm được gì 🥹 gấp đôi nỗi sầu luôn 😞 nên việc ảnh giấu cũng đúng thui, không biết thật hay giả. Nếu là giả, nói ra thì khiến ẻm sợ. Nếu thật, nói ra chả khác gì rắc muối lên vết thương 🥹🥹🥹