Sống Lại Thành Trân Quý Trong Tay Đế Vương

Chương 80-2



Trong lòng Lương Vương biết Mục Như Quy nhất định sẽ đoán được nguồn gốc của những lời đồn đãi vớ vẩn đó, nhưng lão không lo Mục Như Quy sẽ phản kháng, hoặc là nói, lão ước gì Mục Như Quy phản kháng.

Nếu phản kháng, Lương Vương sẽ có cơ hội ra tay với Mục Như Quy.

Nhưng sự thật lần nữa vượt ra ngoài dự đoán của Lương Vương.

Ngoài dự đoán của mọi người, Mục Như Quy có thể nhịn, thậm chí còn bằng lòng ở lại ải Gia Hưng, hàng năm không về.

Lương Vương dần dần yên lòng, cũng không thể không ỷ lại thiết kỵ huyền giáp, mãi cho đến hôm nay ——

Lương Vương yên lặng nhìn chăm chú vào đôi mắt của Mục Như Quy, không tìm được một chút tôn kính và cung kính nào ở bên trong, trong lòng phút chốc dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.

"Thần đệ đa tạ hoàng huynh đã hạ chỉ, để Triều Sinh gả vào phủ Vương." Mục Như Quy đã nhận ra ánh mắt của Lương Vương, hắn cong khóe môi lên, thấp giọng nói, "Thánh chỉ đó... Triều Sinh cũng rất vui."

"Ngươi... Ngươi!" Lương Vương nghẹn một hơi trong cổ họng, trước mắt tối sầm, "rầm" một tiếng ngã phịch xuống sập.

Người sắp chết, suy nghĩ ngược lại rõ ràng hẳn.

Lương Vương nhận ra Mục Như Quy và Hạ Triều Sinh, thật ra là tình đầu ý hợp.

Nhưng nếu là tình đầu ý hợp, vậy phủ Hầu và phủ Vương, chẳng phải là... chẳng phải là...

"Không... Không đâu..." Lương Vương nôn ra một búng máu, hơi thở mong manh, "Sao các ngươi... Trẫm, trẫm không tin..."

Thật ra Mục Như Quy cũng có vài phần không chắc chắn lắm.

Nhưng bằng lòng gả vào phủ Vương là nguyên văn lời lúc ấy Hạ Triều Sinh đã nói, cho nên sắc mặt của hắn cũng không có chút thay đổi nào, tiếp tục nói: "Hoàng huynh vẫn nên nói ít vài câu đi, đến lúc đó Thập nhất hoàng tử không đợi được thánh chỉ sách phong Thái tử, sợ là Đại lương sẽ bị hủy hoại ở trong tay ngươi."

Lời nói mang theo dao như thế chui vào tai Lương Vương còn đau đớn hơn cả thuốc độc.

"Ngươi... Ngươi!"

"Bệ hạ, việc trữ quân, xin hãy mau chóng định đoạt." Mục Như Quy làm như không nghe thấy, dùng âm thanh mà mọi người trong vương trướng đều có thể nghe, lãnh đạm hỏi, "Là Thập nhất hoàng tử?"

Cả người Thập nhất hoàng tử cứng đờ, Ngôn Dụ Hoa cũng cắn môi dưới.

Lão hoàng đế nằm trên giường run lẩy bẩy một lúc lâu sau, chỉ phun ra một chữ: "Ngươi!"

Lương Vương hãy còn đắm chìm trong nỗi hận thù, căn bản không nghe thấy câu hỏi của Mục Như Quy.

Mục Như Quy kiên nhẫn lặp lại lần nữa.

Lương Vương vẫn nói: "Ngươi!"

Mục Như Quy nghiêng người lui qua một bên, ra hiệu cho Ngôn Dụ Hoa tiến lên.

Ngôn Dụ Hoa cắn răng bước lên, vô cùng cung kính hỏi Lương Vương muốn lập ai làm Thái tử.

Lão hoàng đế đáng thương đâu có biết mọi người đang hỏi cái gì? Trong khoảnh khắc hấp hối, lão chỉ hận trước đây không đủ tàn nhẫn, để lại một mạng cho Mục Như Quy, hiện giờ chỉ có thể nằm liệt trên sập, nghiến răng nghiến lợi chất vấn: "Hắn... Hắn!"

Ngôn Dụ Hoa thở phào một hơi trong lòng.

Thập nhất hoàng tử cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ai thèm làm hoàng đế chứ?

Nhóc muốn kéo tay tiên sinh, mỗi ngày dạo hội hoa đăng, mua đèn lồng!

Còn các thái y đang quỳ...

Ban đầu các thái y còn cảm thấy không thể tin nổi, nhưng sau khi nghĩ lại, cũng cảm thấy hiểu được ý tứ của Lương Vương.

Thập nhất hoàng tử nhỏ tuổi, hoàng tử còn lại trong cung càng nhỏ tuổi hơn.

Sau khi bệ hạ cân nhắc kỹ lưỡng, nhất định là vì giang sơn xã tắc, nên đã nhịn đau nhường ngôi vị hoàng đế cho đệ đệ của mình.

"Bệ hạ anh minh!" Các thái y cảm động đến mức dập đầu xuống đất.

Lương Vương nghe vậy, lần nữa phun ra một búng máu, ngay trong tiếng khóc mang ơn đội nghĩa của các thái y, không tiếng động trút hơi thở cuối cùng.

Mục Như Quy rũ mắt đánh giá vẻ mặt dữ tợn của Lương Vương, trong miệng phát ra một tiếng cười nhạo không ai nghe thấy.

Dù người khác đã quên, hắn cũng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ tất cả những chuyện Lương Vương đã làm đối với Hạ Triều Sinh chỉ vì kiềm chế và cân bằng phủ Hầu và phủ Vương.

Con người luôn luôn thiên vị.

Mặc dù trong lòng hắn có mười phần ý muốn chiếm hữu đối với Vương phi nhà mình, nhưng vẫn ghi hận thánh chỉ trời xui đất khiến kia.

Nếu không phải do thánh chỉ đó, Triều Sinh của hắn vẫn sẽ là thiếu niên lang tiên y nộ mã, phóng ngựa rong ruổi trên đường phố ở thành Thượng Kinh.

Tiếng khóc than thảm thiết vang lên trong vương trướng.

Trường Trung dụi mắt thật mạnh, ép ra hai ba giọt lệ, sau đó chạy ra ngoài vương trướng, hô to: "Bệ hạ... Bệ hạ băng hà!"

Đến tận lúc này, lão hoàng đế ngu ngốc của Đại Lương rốt cuộc đã đi đến cuối cuộc đời.

Hạ Triều Sinh nôn nóng ở trong xe ngựa, nghe thấy tiếng kêu rên the thé của Trường Trung, lòng đột nhiên chùng xuống.

"Vương phi." Hạ Hoa cũng giật mình, cùng với Thu Thiền một trái một phải đỡ cánh tay Hạ Triều Sinh, "Vương phi tạm thời đừng nóng nảy, chờ Hồng Ngũ trở về rồi đi tìm Vương gia."

Hạ Triều Sinh khàn giọng "ừm" một tiếng, nhẹ giọng lầm bầm lẩm bẩm: "Ta biết sự tình nghiêm trọng."

Từ trước đến nay, khi tân hoàng vừa mới đăng cơ luôn là thời khắc nguy hiểm nhất.

Chuyện cậu có thai chưa công khai, giờ phút này càng không thể đi đến trước mặt mọi người, không dưng trở thành nhược điểm, khiến Cửu thúc phân tâm.

Nhưng Hạ Triều Sinh lo lắng cho Mục Như Quy, Mục Như Quy cũng lo cho Hạ Triều Sinh.

Khi mọi người đang quỳ lạy dưới đất trong vương trướng, bái kiến tân hoàng, tân hoàng đã ra ý chỉ đầu tiên: "Mau đón Vương phi đến đây."

Hồng Ngũ nhịn cười đáp vâng, đứng dậy vội vàng chạy ra khỏi vương trướng.

Thế nên, Hạ Triều Sinh nôn nóng chờ đợi trong xe ngựa, được đưa tới bên cạnh Mục Như Quy.

Hai người trong vương trướng, bốn mắt nhìn nhau, mọi lời muốn nói trong lòng đều hóa thành tình cảm mãnh liệt, trào ra từ trong đôi mắt, triền miên quấn quýt bên nhau.

Ngũ hoàng tử ở thành Thượng Kinh xa xôi nghe được tin dữ, còn chưa kịp đi nghe di ngôn của lão hoàng đế, đã bị Kim Ngô Vệ xông tới lột đi quan phục, đè xuống đất, phá hủy sách ngọc hoàng thất ngay trước mặt gã, rồi trực tiếp ném gã vào cung Hải phi.

Hải phi chưa bao giờ muốn để hoàng tử của mình làm hoàng đế, mà nay nhìn thấy Kim Ngô Vệ và Ngũ hoàng tử kinh hồn bạt vía, biết ngay đại thế của Mục Như Quy đã thành, tính mạng của con trai đã an toàn, lập tức thở phào một hơi, sau khi mỉm cười tiễn Kim Ngô Vệ đi, sai người đóng cửa cung lại.

Cô ta chậm rãi bước đến trước mặt Ngũ hoàng tử, nhỏ nhẹ nói: "Những việc điện hạ đã làm với Như Ý trước đây, bổn cung không dám quên dù chỉ một ngày, hiện giờ, rốt cuộc có thể giáp mặt đòi lại."

Không đến một nén nhang, trong tẩm điện vang lên tiếng kêu rên của Ngũ hoàng tử.

Trong đêm tối, chân trời xẹt qua một tia sấm sét.

Mưa xuân đến muộn rơi khắp mặt đất, nghi trượng vừa mới rời khỏi thành Thượng Kinh đã đội mưa quay về, cũng mang theo một tin tức động trời —— trước khi bệ hạ lâm chung, đã chính miệng chỉ dụ để Mục Như Quy kế vị.

Trong triều đương nhiên có người không phục.

Nhưng đại quan nhất phẩm Sài Nhất Hồng đã dẫn đầu bước ra, nói thẳng Cửu Vương gia nhiều năm qua có công trấn thủ biên cương, theo lý nên kế thừa vương vị; thống lĩnh Kim Ngô Vệ, Ngôn Dụ Hoa, càng trực tiếp tỏ thái độ, từ nay về sau Kim Ngô Vệ chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình Mục Như Quy; ngay cả mẹ đẻ của Thập nhất hoàng tử, Hải phi, cũng đứng ra, nói bệ hạ từng chính miệng nói Như Ý còn nhỏ tuổi, không thể làm Thái tử, suy xét cho giang sơn xã tắc, vẫn nên để Mục Như Quy đăng cơ mới thích hợp nhất.

Thượng Kinh vào tháng bảy, tân hoàng đăng cơ, sửa quốc hiệu thành Vị An, phong Vương phi ngày xưa làm hậu, ban cho ở tại cung Phượng Tê.

Đại bộ phận đại thần đều thỏa hiệp, chỉ còn duy nhất một đám vây cánh đã từng đi theo Ngũ hoàng tử và Thái tử là vẫn không cam lòng gây sóng gió.

Đáng tiếc, các đại thần ở trong triều đình cãi cọ ồn ào qua lại đến hơn nửa tháng, nhưng bản thân Mục Như Quy cũng không thèm nâng mí mắt lên, thậm chí còn không ra khỏi hoàng thành.

Bởi vì Hạ Triều Sinh chỉ ra ngoài một chuyến, lúc quay về thành Thượng Kinh, lại bắt đầu chẳng thể ăn được bất kỳ cái gì.

"Ô mai." Tân đế ngồi trước sập, ưu sầu nhìn cái cằm lần nữa gầy nhọn của Hạ Triều Sinh, lấy lòng đưa ô mai đến bên môi cậu, "Muốn ăn không em?"

Hạ Triều Sinh mệt mỏi nâng mí mắt lên, không đành lòng nhìn Cửu thúc lo lắng, miễn cưỡng há miệng, đáng tiếc còn chưa nuốt ô mai xuống đã ôm ngực, nôn thốc nôn tháo trước sập.

Thái y trong điện nơm nớp lo sợ quỳ dưới đất, không dám thở mạnh.

Mục Như Quy thở dài, đứng dậy dò hỏi: "Các vị thái y có cách gì tốt không?"

Khi các thái y biết được tin tân hậu có thai, đã khiếp sợ một hồi, hiện giờ nào dám qua loa? Bọn họ ấp úng, toát mồ hôi lạnh, một chữ cũng không dám nói.

Thật ra cũng không có chuyện gì lớn.

Nữ nhân bình thường mang thai còn phải trải qua một quá trình như vậy, huống chi là nam tử cưỡng ép thay đổi thể chất?

Nhưng các thái y không thể nói thẳng, bệ hạ ngài yên tâm, tân hậu không có chuyện gì, ngài cứ việc chờ là được.

Bọn họ thân là thái y, nên san sẻ nỗi lo với tân đế.

Nhưng... nhưng mà cái này không chia được!

Trong lòng các thái y khổ sở.

Ai cũng nói trở thành thái y là một chuyện quang tông diệu tổ, nhưng ai biết nỗi khổ của bọn họ chứ?

Tranh đấu hậu cung không thể tách khỏi Viện Thái y, những chuyện liên quan đến tiền triều cũng dính dáng đến Viện Thái y.

Đừng thấy việc tân hậu có thai là chuyện vui, ngay cả nói bọn họ cũng không dám nói!

Bệ hạ không gật đầu, dù có là chuyện vui động trời, nếu để lộ ra thì cũng sẽ rơi đầu đó!

Bên này, các thái y nơm nớp lo sợ, bên kia, Hạ Triều Sinh nôn xong, buồn cười nắm lấy tay Mục Như Quy: "Cửu thúc, ta nôn cũng là chuyện bình thường, người làm khó bọn họ làm gì?"

Mặc dù Mục Như Quy đã thành Lương Vương, Hạ Triều Sinh vẫn không sửa miệng.

Mục Như Quy cũng không cho cậu sửa.

Cửu thúc, Cửu thúc.

Dễ nghe hơn "Bệ hạ" nhiều.

"Các ngươi đi xuống đi." Mục Như Quy thở dài, ôm Hạ Triều Sinh vào lòng, nhẹ giọng nói, "Hôm nay ta ở cùng em."

Hạ Triều Sinh không nhịn được cười rộ lên: "Có ngày nào người không ở cạnh ta đâu?"

Ngay cả vào những ngày bận rộn nhất khi mới vừa đăng cơ, ngày ngày Mục Như Quy đều đến cung Phượng Tê, nghỉ ngơi cùng với nam hậu của mình.

Bọn họ đang nói, Hạ Hoa ở ngoài điện nhẹ giọng nói: "Tần đại nhân tới."

Hiện giờ Tần đại nhân chính là Tần Hiên Lãng, người không còn bị Tần gia trói buộc, đơn thương độc mã ở trong triều đình.

Mục Như Quy nhíu mày, giọng điệu không tốt hỏi: "Hắn tới tìm Triều Sinh của cô (*) làm gì?"

(*) tước Vương trở xuống thì mới xưng là cô gia, nhưng mà mình search thì có tài liệu ghi là vua thường khiêm xưng mình với người khác là "quả nhân" có nghĩa là "kẻ ít nhân đức", hoặc "cô" tức kẻ cô độc

Hạ Hoa nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói gì cho phải.

Vì sao Tần Hiên Lãng đến tìm Hạ Triều Sinh... Nói đến cũng thật trùng hợp.

Khi Mục Như Quy đăng cơ, quan viên trong triều có sự biến động rất lớn, trừ bỏ vài vị lão thần cốt cán còn ở lại, đa phần các bộ đều bị thay đổi.

Tần Hiên Lãng chẳng có gì vướng bận, thế là bị Mục Như Quy ném vào Ngự Sử Đài, chuyên đi làm chuyện đắc tội với người khác.

Dẫu sao Tần Hiên Lãng cũng gánh nổi chức trách này, mắng chửi điên cuồng trong triều đình, thành công hấp dẫn đi đại đa số hỏa lực cho Mục Như Quy.

Nhưng sâu trong thâm tâm Tần Hiên Lãng cũng có chút buồn khổ.

Y thực hiện khát vọng, vừa đau mà cũng vừa vui sướng, tự hỏi một hồi, chẳng tìm được người nào có thể tâm sự hết, trái lo phải nghĩ, nghĩ tới Hạ Triều Sinh.

Tần Hiên Lãng không phải một công tử có kinh nghiệm tình cảm, suy nghĩ Hạ Triều Sinh là nam tử, không cần phải tuân theo nhiều lễ nghi phiền phức như vậy, dù có đang mang thai, bị nhốt trong cung Phượng Tê thì chắc chắn cũng thấy buồn chán.

Nam hậu buồn chán, bệ hạ tất nhiên cũng lo lắng.

Y thân là thần tử, phải chia sẻ nỗi lo với quân.

Tần Hiên Lãng suy nghĩ một lát, cuối cùng duỗi cái chân dài, trực tiếp đi bộ đến cạnh hậu cung.

Hạ Triều Sinh quả thật rất buồn, cũng tò mò Tần Hiên Lãng có gì muốn nói, bèn bảo người mời vào.

Kết quả Tần Hiên Lãng xách theo thoại bản ở quán trà, đọc cho cậu nghe suốt cả một buổi chiều.

Hạ Triều Sinh: "..."

Hạ Triều Sinh vô cùng khiếp sợ, nhưng cũng thấy có chút hứng thú.

Hai người ăn nhịp với nhau, trong lúc Mục Như Quy không biết, nhanh chóng kết thành bạn.

Tính toán thời gian, Tần Hiên Lãng đã đọc bảy tám quyển thoại bản cho Hạ Triều Sinh.

"Tần đại nhân, hôm nay..." Hạ Hoa cản không kịp, Tần Hiên Lãng đã tùy tiện xông vào.

Mục Như Quy chẳng có biểu cảm gì ngồi trước sập, mặt mày u ám.

Thân thể Tần Hiên Lãng phản ứng nhanh hơn so với đại não, nhìn thấy tân đế, nháy mắt quỳ "phịch" xuống đất, thoại bản trong tay cũng "bộp" một tiếng rơi xuống.

Mục Như Quy liếc mắt nhìn một cái.

Ồ quao,《Bí mật lịch sử của hậu cung》.

Hạ Triều Sinh cũng liếc mắt nhìn một cái, tâm như tro tàn.

Cậu nhìn ánh mắt rực lửa của Mục Như Quy, chột dạ nói: "Tần đại nhân, ngươi về trước đi."

Tần Hiên Lãng không chút do dự, xoay người chạy mất.

Mục Như Quy đứng dậy, nhặt《Bí mật lịch sử của hậu cung》dưới đất lên, cắn răng nói: "Triều Sinh, ta nói trong hậu cung thiếu người khi nào, khi nào cần em xem... xem cái thứ này..."

Trong lòng Hạ Triều Sinh biết Cửu thúc hiểu lầm, vội vàng nói: "Không phải ta nghi ngờ người, ta chỉ là... ta chỉ là buồn chán thôi."

Cậu mang thai, không thể tùy tiện đi lại, Mục Như Quy lại vừa mới đăng cơ, không thể làm bạn bên cạnh mỗi giây mỗi phút, cho nên mới tìm chút việc vui giải buồn.

Mục Như Quy nghe vậy, cảm giác bực mình tan biến đôi chút, thay vào đó là cảm giác áy náy.

"Triều Sinh, ta..." Mục Như Quy thậm chí không dùng tự xưng "trẫm", trực tiếp ôm Hạ Triều Sinh vào lòng.

"Cửu thúc, ta không sao." Cậu cười tủm tỉm nói, "Ta đã thỏa mãn lắm rồi."

Sống lại một lần, nắm tay Mục Như Quy đến hiện tại, cậu còn gì không thỏa mãn chứ?

Nếu nói không thỏa mãn, vậy chính là cơ thể cậu.

Có thai, đặc biệt là vào tháng thứ bảy, thật sự rất khó chịu.

Hiện giờ Hạ Triều Sinh thay quần áo mỏng, đã lộ rõ bụng, trước đây Bùi phu nhân và Trấn Quốc Hầu vào cung gặp cậu, vô cùng lo lắng, thậm chí còn muốn nhân lúc Mục Như Quy vừa mới hạ triều, còn chưa kịp chạy về cung Phượng Tê, mang Hạ Triều Sinh về phủ Hầu nuôi.

Cũng may, Mục Như Quy về kịp thời, lúc này mới giữ được nam hậu nhà mình.

Thật ra Hạ Triều Sinh cũng có chút muốn về phủ Hầu, nhưng thấy vẻ mặt cứng đờ của Mục Như Quy, dáng vẻ cực kỳ căng thẳng, dù sao cũng quyết định ở lại.

Chính vụ trong triều bận rộn, cậu muốn ở cạnh Cửu thúc nhiều hơn.

Nhưng dù Mục Như Quy không định nạp phi, bọn quan viên trong triều lại không nghĩ như vậy.

Bọn họ âm thầm chờ hơn nửa tháng, không chờ được đại điển sách phong nam hậu, tâm tư lập tức dao động.

Tuy rằng bệ hạ ngày ngày nghỉ ngơi ở cung Phượng Tê, nhưng nam hậu cũng không lộ diện!

Ngoại trừ lúc đi cùng bệ hạ một đoạn đường ngắn ở đại điển đăng cơ, sau đó cứ tránh mãi ở cung Phượng Tê không ra ngoài!

Điều này chứng minh cái gì?

Chứng minh khuê nữ nhà mình có hi vọng!

Vì thế Mục Như Quy còn chưa kịp nổi giận, tranh vẽ nhiều như bông tuyết đã bay đến trước long án.

Editor có lời muốn nói:

🤡 tính đến hiện tại thì đây là bộ có cách lên ngôi vch nhất mình từng đọc. Đọc tới khúc này là cái mặt mình kiểu 😀??? Vậy cũng đc luôn hả???

Mà thôi, chúc mừng anh rùa lên ngôi, dù sao nó cũng "danh chính ngôn thuận" theo 1 cách nào đó =)))))))))

Đoán xem anh rùa có biết kiếp trước của em hồ ly không ~

Mình xin phép nghỉ 1 tuần nhaaaaa 🫶