1
Năm 2005, đại học Hải Thành.
Hứa Nguyệt Thiểu vừa mở mắt, liền bị sặc một ngụm nước lớn.
Không ngờ cô lại sống lại về thời điểm hai mươi năm trước, vào đúng khoảnh khắc rơi xuống hồ nước ở vườn trường.
Mùa hè gay gắt, bên hồ là một đám bạn trang điểm đậm và tóc nhuộm màu rực rỡ đang chỉ trỏ về mặt hồ.
Hứa Nguyệt Thiểu không kịp nghĩ gì, không kìm được, hô to: “Cứu mạng! Cứu…”
Một bóng người mạnh mẽ lao tới, bùm một tiếng nhảy xuống nước.
Là vị chồng chưa cưới của cô, Thịnh Tây Hoài!
Hai mắt Hứa Nguyệt Thiểu sáng lên, đưa tay về phía hắn.
Nhưng Thịnh Tây Hoài trực tiếp vượt qua cô, bơi về phía sau.
Hắn gắt gao ôm lấy cô gái rơi xuống nước kia, lập tức bơi lên bờ, trên mặt là vui sướng khi báu vật tưởng chừng đã mất đi lại tìm được, “Thanh Ấu, đừng sợ, anh tới đây! Đời này, anh tuyệt đối không để em tổn thương nữa…”
Trái tim Hứa Nguyệt Thiểu trầm xuống.
Người trong n.g.ự.c Thịnh Tây Hoài chính là thế thân kiếp trước của cô, Lâm Thanh Ấu.
Cô biết, Thịnh Tây Hoài cũng sống lại.
Rõ ràng mặt trời đang lúc chói chang nhất, nhưng Hứa Nguyệt Thiểu chỉ thấy toàn thân rét buốt.
Cô dần dần không còn sức lực để giãy dụa, thẳng tắp chìm xuống đáy hồ.
Chẳng lẽ vừa mới sống lại, cô đã lại phải bỏ mạng sao?
.
Ý thức một mảnh tối đen, Hứa Nguyệt Thiểu mơ một giấc mơ thật dài về kiếp trước.
Kiếp trước, cô kết hôn với Thịnh Tây Hoài không lâu thì tử vong ngoài ý muốn.
Sau khi ch/ết, linh hồn cô vẫn luôn đi theo bên người hắn.
Hứa Nguyệt Thiểu thấy hắn sa sút tinh thần một thời gian dài, sau đó bắt đầu điên cuồng tìm thế thân của cô.
Cũng chính lúc này, Lâm Thanh Ấu được mệnh danh là “Tiểu Nguyệt Thiểu” hồi học đại học xuất hiện.
Giống như rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình ngược luyến tàn tâm, Thịnh Tây Hoài vừa nhục nhã Lâm Thanh Ấu vừa ép cô ta bắt chước cách ăn mặc của Hứa Nguyệt Thiểu, học cách nói năng đi đứng của cô.
Hắn rất thích nói câu kia: “Cho dù cô có giống đến thế nào, cũng vĩnh viễn không thể thay thế cô ấy.”
Cho đến ngày Lâm Thanh Ấu nản lòng thoái chí, quyết định rời đi, Thịnh Tây Hoài lại cho b.ắ.n pháo hoa khắp thành phố, đuổi tới sân bay khóc lóc cầu xin cô ta ở lại.
Hắn đã hoàn toàn trao trái tim cho cô ta.
.
Khi Hứa Nguyệt Thiểu tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện.
Tầm mắt vừa lúc đối diện với tấm lịch treo tường, ngày 21 tháng 6 năm 2005.
Hứa Nguyệt Thiểu còn đang ngơ ngẩn, Thịnh Tây Hoài đẩy cửa phòng bệnh, bước vào.
Hắn nhìn Hứa Nguyệt Thiểu, thân thiết hỏi: “Nguyệt Thiểu, em thấy sao rồi?”
Hứa Nguyệt Thiểu nhìn khuôn mặt còn nét ngây ngô vương chút áy náy của hắn, không nói cho hắn rằng cô cũng đã sống lại.
Cô hất chăn, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Vì sao lúc nãy anh không cứu tôi?”
Trong lòng cô đã có đáp án, nhưng vẫn không từ bỏ ý định, muốn nghe chính miệng hắn nói rõ ràng.
Nếu Thịnh Tây Hoài thẳng thắn với cô rằng hắn đã yêu Lâm Thanh Ấu, cô tuyệt đối sẽ không dây dưa…
Trên khuôn mặt Thịnh Tây Hoài hiện lên vẻ không tự nhiên, hắn ngồi xuống bên giường, giải thích: “Thanh Âu không biết bơi, huống chi, là em đẩy cô ấy xuống hồ, nếu anh không cứu cô ấy, người khác sẽ nghĩ gì về em?”
Nói xong, hắn nắm tay Hứa Nguyệt Thiểu, ngữ khí không cho người khác cự tuyệt: “Chờ em khoẻ lại, nhất định phải nói lời xin lỗi với Thanh Ấu.”
Hứa Nguyệt Thiểu nghe hắn nói xong mới giật mình nhớ ra, sở dĩ cô bị rơi xuống hồ hoàn toàn là do Lâm Thanh Ấu không đứng vững còn kéo cả cô theo.
Đời trước, Thịnh Tây Hoài nhảy xuống cứu Hứa Nguyệt Thiểu lên trước, sau đó luôn ở bên cạnh chăm sóc cô, còn yêu cầu Lâm Thanh Âu tới xin lỗi.
Nhưng bây giờ…
Hứa Nguyệt Thiểu cố nén uất ức: “Em không đẩy cô ta, là cô ta kéo em xuống.” Cô ngước lên nhìn hắn: “Chuyện này, hẳn anh biết rõ.”
Thịnh Tây Hoài sượng mặt cứng đơ, mày hơi nhăn lại, trong mắt có chút bất mãn. Nhưng thấy sắc mặt Hứa Nguyệt Thiểu vẫn còn trắng nhợt, hắn không nói gì thêm nữa.
Hứa Nguyệt Thiểu nhìn dáng vẻ Thịnh Tây Hoài bảo vệ Lâm Thanh Ấu, trong n.g.ự.c khó chịu, cổ họng như nghẹn lại.
Không khí lâm vào xấu hổ.
Thịnh Tây Hoài ngồi một lát, sau đó vội vã đứng dậy.
Hắn ho nhẹ, nghiêm mặt nói: “Anh đến xem Thanh Ấu, cô ấy xa nhà đến Hải Thành học, không có người thân bên cạnh vốn cũng không dễ dàng gì.”
Hắn dường như sợ Hứa Nguyệt Thiểu nhận ra điều gì, giải thích một tràng rồi lập tức rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hốc mắt Hứa Nguyệt Thiểu đau đớn, trong lòng đau đến mức gần như không thể hô hấp.
Thịnh Tây Hoài đã quên, cha mẹ cô đang ở nước ngoài xa xôi, cô cũng chỉ có Thịnh Tây Hoài bên cạnh mà thôi…
“Tinh!” Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Hứa Nguyệt Thiểu cầm chiếc điện thoại gập Nokia có móc treo bên giường lên xem.
Là tin nhắn do bạn thân Tống Tuyết Dao gửi tới.
[沵哋皛骉 迋 芓 獍 嘫 拋 芐沵, 厾 慦 莂哋洃 菇娘, 還 恏 洧個浭帥 哋 迋 芓 慦孒 沵!]
Hứa Nguyệt Thiểu nhìn chằm chằm đống chữ lộn xộn này hồi lâu, miễn cưỡng mới hiểu được.
[Bạch mã hoàng tử của cậu lại bỏ cậu đi cứu cô bé lọ lem, may là có một chàng hoàng tử khác đẹp trai siêu khủng khiếp kinh thiên động địa cứu cậu!]
Hứa Nguyệt Thiểu nhìn thấy những từ ngữ đầy cảm xúc của cô nàng, không nhịn được mà khẽ bật cười.
Miệng cười, nhưng trong lòng lại cuộn lên chua xót…
Chạng vạng, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Người tới tóc cắt gọn gàng, áo sơ mi trắng, thân hình cao ngất, chính là đoá hoa cao lãnh nổi tiếng trong trường, Quý Dung Hoài.
Hai mắt Hứa Nguyệt Thiểu mở to, có chút kinh ngạc.
Cô đang muốn hỏi, Quý Dung Hoài đã thản nhiên mở miệng: “Em sao rồi?”
Hứa Nguyệt Thiểu nghĩ tới tin nhắn do bạn thân gửi tới, đoán có lẽ anh cứu mình, vì thế cười với anh, cảm kích nói: “Em không sao, cảm ơn anh đã cứu em. Tiền viện phí cũng là anh đóng cho em đúng không? Để em gửi lại anh.”
Quý Dung Hoài mím môi, trầm mặc một lát mới nói: “Cho tôi số điện thoại của em.”
Hứa Nguyệt Thiểu vừa định trả lời thì Thịnh Tây Hoài bước vào, ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn Quý Dung Hoài, “Quý Dung Hoài, cậu lấy số điện thoại vợ chưa cưới của tôi là có ý gì?”
2
Ba chữ “vợ chưa cưới” này từng khiến Hứa Nguyệt Thiểu chỉ nghĩ tới thôi đã vui mừng không giấu được, nhưng hiện giờ nghe Thịnh Tây Hoài nói vậy, trong lòng cô chỉ thấy nghẹn ứ.
Hứa Nguyệt Thiểu nghe ra địch ý trong lời hắn, nhíu mày, “Nếu không phải bạn học Quý cứu tôi, chỉ sợ tôi đã không còn sống được mà ngồi đây.”
Cô dừng một chút, giọng cũng lạnh thêm mấy phần. “Dù sao khi ấy anh cũng chỉ lo cứu Lâm Thanh Ấu.”
Thịnh Tây Hoài nhất thời nghẹn lời, tự biết bản thân đuối lí, hạ giọng giải thích: “Lúc đó tình huống khẩn cấp, Thanh Ấu không biết bơi, lại bị ngã ra giữa hồ, tình hình của cô ấy nguy hiểm hơn, anh không kịp nghĩ nhiều.”
Hứa Nguyệt Thiểu nắm chặt tay, giọng nói cũng nhanh hơn, “Này không phải anh đã nghĩ rất nhiều sao?”
Thịnh Tây Hoài bị cô nói cho ê càng, sắc mặt vô cùng khó coi, “Nguyệt Thiểu, em rộng lượng như vậy, anh nghĩ em có thể hiểu được. Đừng vội tức giận vô cớ.”
Hứa Nguyệt Thiểu nghe vậy thì tức đến không thở nổi, chẳng muốn nói thêm gì nữa.
Quý Dung Hoài đứng dậy, thấp giọng nói: “Em nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.”
Hứa Nguyệt Thiểu gật đầu, dõi mắt nhìn theo bóng dáng anh rời đi.
Thịnh Tây Hoài chú ý tới ánh mắt của cô, bước tới nắm cổ tay cô, giọng nói bất mãn, “Nguyệt Thiểu, em là vợ chưa cưới của anh, về sau cách cậu ta xa một chút.”
Hứa Nguyệt Thiểu nhìn dáng vẻ ghen tuông xấu xí của hắn, trong lòng bỗng nhiên đau xót.
Trước kia hắn cũng có tính chiếm hữu cao như vậy, hơi một tí là ghen, sau đó lại dỗ dành lời ngon ý ngọt.
Nhưng bây giờ, rõ ràng hắn đã thích Lâm Thanh Ấu.
Là hắn thay lòng, nhưng vẫn như cũ không cho phép cô có mối quan hệ gì khác với người khác giới.
Hứa Nguyệt Thiểu rút tay ra, nằm quay lưng về phía hắn.
Phía sau im lặng một lúc mới vang lên giọng nói được đè thấp của Thịnh Tây Hoài: “Đừng giận dỗi nữa, em nghỉ ngơi đi.”
Sau đó, hắn rời đi.
Hứa Nguyệt Thiểu mở mắt nhìn ra cửa sổ, đôi mắt dần đỏ hoe.
Ngày hôm sau, cơ thể Hứa Nguyệt Thiểu đã không còn vấn đề gì, qua một đêm theo dõi đã có thể xuất viện.
Vừa tới trường học, chỉ thấy cô bạn thân Tống Tuyết Dao mang mái tóc sứa hồng và phong cách trang điểm khói nhạt đang đứng ở cổng trường chờ cô.
“Nguyệt Thiểu, cậu thế nào rồi? Đã khá hơn chưa?”
Hứa Nguyệt Thiểu nhìn cô ấy ăn mặc khoa trương như vậy không khỏi buồn cười, nhưng nghe được những lời này, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp.
Đời trước, sau khi cô ch/ết, linh hồn vẫn bị buộc đi theo Thịnh Tây Hoài, cơ hội có thể gặp Tống Tuyết Dao vô cùng hiếm hoi.
Lần cuối cùng nhìn thấy cô ấy, là ở hôn lễ của Thịnh Tây Hoài và Lâm Thanh Ấu.
Tống Tuyết Dao không hề để tâm đến trang phục, lao lên lễ đài, chỉ vào Thịnh Tây Hoài mắng ầm lên, “Hứa Nguyệt Thiểu mới qua đời được mấy năm, anh liền rước thế thân của cô ấy vào cửa? Đúng là ghê tởm! Không sợ cô ấy thất vọng sao?!”
Gương mặt tiều tuỵ phẫn nộ của cô ấy dường như đã khắc sâu vào lòng Hứa Nguyệt Thiểu. Hiện tại, lại thấy được Tống Tuyết Dao trẻ trung đầy sức sống trước mặt, Hứa Nguyệt Thiểu cụp mắt, tiến lên ôm chặt bạn mình, nghẹn ngào: “Tớ rất nhớ cậu…”
Nhàn cư vi bất thiện
Tống Tuyết Dao khó hiểu, tưởng cô bạn chịu oan ức, vội vàng an ủi: “Đừng buồn nữa. Ngày hôm qua tớ về thăm ông bà, nếu không tớ nhất định đến bệnh viện mắng cho tên khốn Thịnh Tây Hoài đó không ngóc đầu lên được.”
Cô ấy kéo Hứa Nguyệt Thiểu đi trên sân trường, an ủi một phen, còn nói: “Chúng mình tới câu lạc bộ Kịch nhé, lễ Kỉ niệm thành lập trường sắp tới rồi, gần đây mọi người đều khẩn trương luyện tập.”
Hứa Nguyệt Thiểu yên lặng lắng nghe, nhìn tán lá cây xào xạc hắt bóng nắng loang lổ xuống mặt đất, dần nhớ lại chuyện này.