Sống Lại, Từ Bỏ Vị Hôn Phu

Chương 2



Kiếp trước, cô cùng Thịnh Tây Hoài dựa trên nguyên tác tình yêu của hai người để sáng tác ra một kịch bản [Hồng đỏ hồng trắng yêu say đắm] 

 

Sau khi vở kịch được trình diễn ở ngày Kỉ niệm thành lập trường, khắp vườn trường liền dậy lên một làn sóng tình yêu học trò.

 

Thậm chí sau này vở kịch còn được mua lại bản quyền, chuyển thể thành phim điện ảnh. 

 

Chỉ là khi đó, cô đã không còn sống nữa… 

 

Đang nghĩ ngợi, hai người đã tới phòng luyện tập. 

 

Tống Tuyết Dao đang đi phía trước chợt khựng lại, Hứa Nguyệt Thiểu suýt chút nữa đụng vào người cô bạn: “Có chuyện gì…” 

 

Cô hỏi được một nửa thì không thốt lên lời nữa. 

 

Một đôi tuấn nam mĩ nữ đang đứng trên sân khấu. 

 

Lâm Thanh Ấu mặc lễ phục trắng tinh của Hứa Nguyệt Thiểu, cùng Thịnh Tây Hoài ôm nhau chặt chẽ trong tiếng nhạc nền lãng mạn. 

 

Hình ảnh đẹp đến mức dường như hai người họ mới là một cặp đôi yêu nhau được người khác cực kì hâm mộ. 

 

Khoé mắt Thịnh Tây Hoài thoáng nhìn qua, bắt gặp khuôn mặt tái nhợt của Hứa Nguyệt Thiểu, hắn gần như lập tức đẩy Lâm Thanh Ấu ra, theo bản năng che chở cô ta ở phía sau, “Nguyệt Thiểu, không phải như em nghĩ đâu…” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nhìn dáng vẻ hắn bảo vệ Lâm Thanh Ấu phía sau, trước n.g.ự.c đau đớn. 

 

Cô còn chưa kịp nói gì, Tống Tuyết Dao đã xông lên mắng Lâm Thanh Ấu, “Bình thường lấy biệt danh “Tiểu Nguyệt Thiểu” còn chưa đủ, bây giờ lại lén mặc quần áo của cô ấy, câu dẫn chồng chưa cưới của người ta?” 

 

Thịnh Tây Hoài không vui cau mày: “Cô đừng nói chuyện quá đáng.” 

 

Phía sau hắn, Lâm Thanh Ấu co người lại, điềm đạm đáng yêu: “Xin lỗi, chỉ là… từ trước tới giờ em chưa từng được mặc bộ váy nào đẹp như vậy, cho nên…” 

 

Tống Tuyết Dao còn muốn tranh luận, Hứa Nguyệt Thiểu kéo tay cô ấy lại, lắc đầu. 

 

Cô không muốn bạn tốt của mình bị Thịnh Tây Hoài gây khó dễ. 

 

Thịnh Tây Hoài đi tới trước mặt Hứa Nguyệt Thiểu, giải thích: “Nguyệt Thiểu, em đừng hiểu lầm, vừa rồi chỉ là tập theo kịch bản…” 

 

Tim Hứa Nguyệt Thiểu trầm xuống, đang định mở miệng lại thấy trong mắt Thịnh Tây Hoài lóe qua một tia chột dạ, “Nguyệt Thiểu, vai diễn này, em để Thanh Ấu diễn đi.” 

 



 

Hứa Nguyệt Thiểu mở to mắt, cả người như rơi xuống hồ, hít thở không thông, “Anh muốn để Lâm Thanh Ấu thay thế tôi, diễn vai diễn này?” 

 

Trên mặt Thịnh Tây Hoài có chút áy náy, hắn dời mắt, thấp giọng giải thích, “Anh còn tưởng em phải ở bệnh viện lâu dài, không muốn chậm trễ tiến độ, cho nên mới bảo Thanh Ấu đến tập…” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nhìn Thịnh Tây Hoài không thể tin nổi, gằn từng chữ: “Đây là câu chuyện tình yêu của chúng ta, anh muốn để người khác thay tôi, làm nhân vật chính?” 

 

Thịnh Tây Hoài trầm mặc, cũng không dám đối mắt với cô. 

 

Lúc này, Lâm Thanh Ấu đỏ mắt chạy xuống, kéo ống tay áo Thịnh Tây Hoài, “Chuyện này không liên quan đến anh Tây Hoài, có thể mặc thử chiếc váy lộng lẫy này em đã mãn nguyện lắm rồi…” 

 

Chút do dự trong đáy mắt Thịnh Tây Hoài lập tức biến mất, “Thanh Ấu rất cần cơ hội này, huống gì em là người hại cô ấy rơi xuống nước, vốn dĩ em nên bù đắp cho cô ấy.” 

 

Giọng nói của Hứa Nguyệt Thiểu nghẹn lại trong cổ họng, thật lâu sau mới khó khăn thốt ra, “Tôi không hại cô ta rơi xuống nước, cũng không cần bù đắp cho cô ta gì cả.” 

 

Nói xong, giọng nói của cô cũng lẫn theo tiếng nức nở nghẹn ngào, “Thịnh Tây Hoài, anh đã quên làm sao mới có kịch bản này rồi ư? Cũng đừng quên vợ chưa cưới của anh rốt cuộc là ai!” 

 

Sắc mặt Thịnh Tây Hoài trầm xuống: “Em nhất định phải như vậy sao?” 

 

Hô hấp Hứa Nguyệt Thiểu cứng lại, còn định nói tiếp thì cửa hội trường bị đẩy ra, là Quý Dung Hoài tới. 

 

Hai mắt Tống Tuyết Dao nhất thời toả sáng: “Quý Dung Hoài? Sao anh lại tới đây?” 

 

Nhất thời, tất cả ánh mắt của mọi người đều rơi vào người anh. 

 

Quý Dung Hoài trực tiếp đi tới trước mặt Hứa Nguyệt Thiểu: “Bạn học Hứa Nguyệt Thiểu, tôi vừa có một kịch bản mới, muốn mời em làm diễn viên chính.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu chạm vào ánh mắt thâm thuý trầm tĩnh của Quý Dung Hoài, trái tim khẽ chấn động. 

 

Sắc mặt Thịnh Tây Hoài nháy mắt trở nên âm trầm, một bên kéo Hứa Nguyệt Thiểu lại sát bên mình, một bên lạnh lùng nhìn chằm chằm Quý Dung Hoài, giống một con mãnh thú bị xâm phạm lãnh thổ, “Đều là đàn ông, đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì! Hứa Nguyệt Thiểu là vợ chưa cưới của tôi, cũng chỉ có thể là diễn viên diễn cặp với tôi!” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hứa Nguyệt Thiểu nghe vậy, trong lòng như có một đôi tay hung hăng bóp nghẹt. Thịnh Hoài Tây đối với cô… giống như chỉ còn ham muốn chiếm hữu. Cho dù hắn không còn thích cô nữa, nhưng cũng không thể chấp nhận bên cạnh cô xuất hiện bất cứ người đàn ông nào khác. 

 

Quý Dung Hoài vẫn thản nhiên như cũ nhìn Hứa Nguyệt Thiểu, chờ đợi câu trả lời của cô. 

 

Thịnh Tây Hoài cũng nhìn Hứa Nguyệt Thiểu: “Kịch bản này của chúng ta vẫn để em là diễn viên chính, em đừng đồng ý với cậu ta.” 

 

Tâm Hứa Nguyệt Thiểu loạn như cào cào. 

 

Vở kịch [Hồng đỏ hồng trắng yêu say đắm] là minh chứng cho tình yêu sâu đậm của cô, có ý nghĩa vô cùng trọng đại. 

 

Cô không thể cứ như vậy từ bỏ… 

 

Lát say, Hứa Nguyệt Thiểu hạ quyết tâm, áy náy nói với Quý Dung Hoài: “Xin lỗi, tôi không đủ thời gian và công sức để nhận một vở kịch mới.” 

 

Quý Dung Hoài không hề bất ngờ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước: “Vậy chúc vở kịch của em công diễn thành công.” 

 

Dứt lời, anh ta trực tiếp xoay người rời đi. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nhìn bóng dáng anh đi khỏi, trong lòng bất chợt xẹt qua một linh cảm kì lạ. 

 

Dường như sự xuất hiện của anh, chỉ để giải vây cho cô mà thôi. 

 

Thịnh Tây Hoài khẽ cười, ôm Hứa Nguyệt Thiểu vào trong ngực: “Nguyệt Thiểu, vai chính trả lại cho em, vậy thêm một vai diễn cho Thanh Ấu nhé. Chuyện nhỏ này em sẽ không để ý chứ?” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu bị lời hắn nói nghẹn khuất, nhìn vẻ kiên quyết của hắn, cô chỉ có thể gật đầu. 

 

Ngày hôm sau, Thịnh Tây Hoài tự mình sửa lại kịch bản. 

 

Vai diễn hắn thêm vào cho Lâm Thanh Âu là em gái của nhân vật chính, từ nhỏ cực khổ vô cùng, nhưng luôn kiên cường mạnh mẽ. 

 

Phân cảnh không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để gây ấn tượng. 

Nhàn cư vi bất thiện

 

Hứa Nguyệt Thiểu nhìn nội dung kịch bản, hoàn toàn cảm nhận được dụng tâm mà Thịnh Tây Hoài cố gắng tranh thủ cho Lâm Thanh Ấu. 

 

Cô chỉ có thể miễn cưỡng đè nén cay đắng trong lòng, chăm chỉ luyện tập. 

 

Mặc dù đã qua hai mươi năm không diễn, nhưng rất nhanh, Hứa Nguyệt Thiểu đã vào trạng thái. 

 

Lâm Thanh Ấu liên tiếp mắc lỗi, khiến tiến độ chậm trễ nghiêm trọng, khiến cho các bạn học khác vô cùng bất mãn. 

 

Cô ta ầng ậng nước mắt, nhìn Thịnh Tây Hoài vẻ đầy bất lực: “Xin lỗi, là em quá ngu ngốc, luôn không làm tốt.” 

 

Thịnh Tây Hoài đau lòng, vội vàng an ủi: “Đừng nản chí, em đã làm rất tốt rồi. Lại đây, anh hướng dẫn thêm cho em.” 

 

Hứa Nguyệt Khiếu nhìn bọn họ thân mật khăng khít, trái tim đau đớn. 

 

Sự dịu dàng kiên nhẫn của Thịnh Tây Hoài giờ đây lại dồn hết vào một người con gái khác… 

 

Trải qua sự chỉ dẫn của Thịnh Tây Hoài, sự tiến bộ của Lâm Thanh Ấu có thể thấy được bằng mắt thường. 

 

Vì thế, việc luyện tập càng thêm thuận lợi. 

 

Không lâu sau là cảnh Hứa Nguyệt Thiểu và Lâm Thanh Ấu đối diễn. 

 

Hai người đứng đối diện nhau, diện mạo tương tự, nhưng khí chất khác một trời một vực. 

 

Một bên như hoa hồng tao nhã, người kia lại nhu nhược như cúc hoạ mi. 

 

Cảnh này rất hấp dẫn, cơ hồ tất cả mọi người đều nín thở dõi theo hai người họ, thậm chí có người lấy điện thoại ra để quay lại. 

 

Nhưng đúng lúc đó, đèn chùm treo trên trần nhà đột nhiên lay động, sau đó, thẳng tắp rơi xuống vị trí của hai cô gái. 

 

Có người kinh hãi hô lên: “Cẩn thận!” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu giật mình, vội vàng xoay người né tránh. Vừa lùi lại được một bước, cô đã bị người khác đẩy ra. 

 

Khoảnh khắc ngã xuống, cô tận mắt nhìn thấy, Thịnh Tây Hoài tự tay đẩy cô ra, lo lắng vạn phần bảo vệ Lâm Thanh Ấu trước ngực.