Sống Lại, Từ Bỏ Vị Hôn Phu

Chương 12



17 

 

Tiếng gõ cửa cứ vang lên mãi, giống như một người già đang lo lắng, vì thế liên tục gõ cửa. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nhíu mày, nghi hoặc mở cửa. 

Nhàn cư vi bất thiện

 

Ngay lúc cửa mở ra, nhìn rõ người đứng bên ngoài, sắc mặt cô lập tức trắng bệch. 

 

Bên ngoài chính là Thịnh Tây Hoài đã lâu không gặp. 

 

Cô lập tức vươn tay đóng cửa, không ngờ bàn tay thon dài kia đã dùng sức chặn lại, đẩy cánh cửa ra. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu đứng không vững, lảo đảo lùi về sau vài bước. 

 

Thịnh Tây Hoài đôi mắt đỏ bừng, tiến lên túm lấy bả vai Hứa Nguyệt Thiểu, “Nguyệt Thiểu, cuối cùng anh cũng tìm được em.” 

 

Sắc mặt Hứa Nguyệt Thiểu khó coi đến cực điểm, liều mạng giãy dụa, “Mau buông ra!” 

 

Trên mặt Thịnh Tây Hoài mang theo vẻ điên cuồng, dùng sức ôm lấy Hứa Nguyệt Thiểu, “Nguyệt Thiểu, quả nhiên người anh yêu chỉ có em, em có biết anh tìm em bao lâu rồi không? Anh phát hiện ra mình chỉ coi Lâm Thanh Ấu thành em mà thôi, anh căn bản không thể buông được em.” 

 

Dạ dày Hứa Nguyệt Thiểu cuồn cuộn, chỉ cảm thấy thật ghê tởm, “Thịnh Tây Hoài, căn bản không phải anh không buông được.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nhấc chân, dùng hết sức dẫm vào chân Thịnh Tây Hoài, hơn nữa còn di di mấy lần. 

 

Sắc mặt Thịnh Tây Hoài khẽ biến, buông cô ra, “Nguyệt Thiểu, sao em lại biến thành dáng vẻ như bây giờ?” 

 

Vừa dứt lời, Hứa Nguyệt Thiểu vung tay, quăng một cái tát vào mặt Thịnh Tây Hoài, “Đừng chạm vào tôi!”

 

Khuôn mặt Thịnh Tây Hoài lệch sang một bên, nhìn Hứa Nguyệt Thiểu khó tin, “Sao em dám đối xử với anh như vậy? Em có biết anh vất vả thế nào mới tìm được em không?” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu lùi lại, kéo dài khoảng cách giữa hai người, lạnh lùng: “Tại sao tôi phải biết anh tìm tôi bao lâu?! Tôi còn ước gì anh vĩnh viễn không tìm được tôi kia!” 

 

Đôi mắt Thịnh Tây Hoài hung ác nham hiểm, nhìn thấy những chi tiết cho thấy trong nhà còn dấu vết của một người đàn ông khác, hắn nhìn cô chằm chằm, “Không phải em đã yêu Quý Dung Hoài rồi chứ? Em đã ngủ với cậu ta chưa? Sao em dám? Em rõ ràng là của anh, em là của anh!” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu run rẩy, Thịnh Tây Hoài tới gần, cô lại càng lùi về sau, “Thịnh Tây Hoài, sao tôi phải để tâm anh nghĩ gì, tôi và anh đã sớm chẳng có quan hệ gì ràng buộc, hôn ước giữa chúng ta đã giải trừ rồi! Nếu anh không đi, tôi sẽ báo cảnh sát!” 

 

Thịnh Tây Hoài dừng bước, khoé môi lại cong lên nụ cười vui vẻ: “Anh biết em vẫn còn yêu anh mà.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu lại bị hắn khiến ghê tởm, không chút do dự trả lời: “Còn lâu, anh đừng mơ nữa!” 

 

Nhưng Thịnh Tây Hoài lại nhìn cô thâm tình, trước khi đi còn để lại một câu: “Tình yêu không phải dễ dàng nói hết là hết, anh sẽ khiến em yêu anh thêm một lần nữa.” 

 

Mãi cho đến khi cánh cửa bị đóng lại, Hứa Nguyệt Thiểu rốt cuộc không thể chống đỡ nổi, nhẹ nhàng thở hắt ra. 

 

Cô ngồi sụp xuống đất, ôm chặt lấy bản thân, một lúc lâu sau vẫn không thể lấy lại tinh thần. 

 

“Lạch cạch.” 

 

Có tiếng chìa khoá mở cửa, Quý Dung Hoài ngược sáng tiến vào, liếc mắt một cái liền thấy Hứa Nguyệt Thiểu ngồi dưới đất, sắc mặt chợt biến. 

 

“Nguyệt Thiểu?” Anh vội vàng tiến lên, ngồi xuống nhìn cô đầy lo lắng, “Nguyệt Thiểu, em sao thế?”

 

Hứa Nguyệt Thiểu nghe được giọng nói của Quý Dung Hoài, đôi mắt trống rỗng mới dần có tiêu cự, giống như lênh đênh ngoài đại dương cuối cùng cũng tìm được điểm tựa, cô ôm lấy Quý Dung Hoài, giọng nói mỏi mệt: “Em không sao, anh cho em ôm một lát là được.” 

 

Quý Dung Hoài nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng vỗ về Hứa Nguyệt Thiểu, dịu dàng trấn an: “Anh ở đây, đừng sợ.” 

 

Chờ Hứa Nguyệt Thiểu bình tĩnh lại, anh mới ôm cô lên sofa: “Mặt đất lạnh lắm, chúng ta lên sofa ngồi nhé.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Sau đó anh rót cho Hứa Nguyệt Thiểu một cốc nước ấm, đặt vào tay cô. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nhìn Quý Dung Hoài, uống một ngụm nước mới chậm rãi nói: “Cảm ơn anh.” 

 

Quý Dung Hoài cau mày, ánh mắt dần trầm xuống: “Có chuyện gì sao?” 

 

18 

 

Hứa Nguyệt Thiểu thở dài một hơi, nhưng cuối cùng vẫn chọn không nói gì, chỉ mệt mỏi nhéo mi tâm, “Em không sao, gần đây có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi là được.” 

 

Quý Dung Hoài cầm một tấm chăn mỏng choàng qua vai cô, thấp giọng nói: “Em nghỉ ngơi đi. Em chưa ăn gì phải không? Để anh nấu một bát mì cho em.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu tựa lưng vào sofa, nhìn Quý Dung Hoài bận rộn nấu nướng trong bếp, trái tim cũng dần bình tĩnh lại. 

 

“Đinh đoong…” 

 

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hứa Nguyệt Thiểu cầm chiếc điện thoại Nokia trên bàn, nghe máy. 

 

Đầu bên kia là Tống Tuyết Dao, cô ấy nói liến thoắng: “Nguyệt Thiểu, Thịnh Tây Hoài tạm thời bảo lưu học bạ rồi. Thời gian trước Lâm Thanh Ấu bị người ta mắng chửi đã c.ắ.t c.ổ tay tutu, sau khi được cứu thì không thể chơi đàn được nữa. Kết quả lại có người báo cáo là do cô ta tự biên tự diễn, lập tức bị trường đình chỉ học.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu kinh ngạc, lại nghe Tống Tuyết Dao nói tiếp: “Tình yêu ấy mà, chỉ là một lời nói dối vĩ đại, giống như ban ngày không bao giờ biết được ban đêm sẽ tối tăm thế nào.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu há miệng thở dốc, nghe xong lại trầm mặc. 

 

Sau đó, Tống Tuyết Dao lại nói một vấn đề khác, “Nguyệt Thiểu, tớ đây đã đăng kí tham gia chương trình văn nghệ [Cô gái dũng cảm], đến lúc đó nhớ bỏ phiếu bình chọn cho tớ đấy.” 

 

Lúc này Hứa Nguyệt Thiểu mới nhớ tới chương trình này trong tương lai sẽ nổi như cồn. Đời trước, Tống Tuyết Dao dựa vào giọng ca độc đáo của mình mà lọt top 8 toàn quốc. 

 

Đối với việc Tống Tuyết Dao dũng cảm theo đuổi ước mơ, tất nhiên Hứa Nguyệt Thiểu vô cùng ủng hộ: “Được, tớ sẽ cổ vũ cậu nhiệt tình.” 

 

Sau khi cúp máy, Hứa Nguyệt Thiểu lại nghĩ về tin tức Tống Tuyết Dao vừa nói. 

 

Không ngờ Thịnh Tây Hoài lại bảo lưu việc học. Còn chuyện Lâm Thanh Ấu chọn tutu, cô đại khái có thể hiểu được. Mục đích của cô ta chính là muốn Thịnh Tây Hoài thương tiếc. 

 

Nhưng Lâm Thanh Ấu đã sai ở chỗ, cô ta không nhận ra bản chất tra nam của Thịnh Tây Hoài. 

 

Dùng tiền đồ của bản thân đổi lấy sự thương hại của Thịnh Tây Hoài, Hứa Nguyệt Thiểu chỉ cảm thấy thật đáng tiếc. 

Nhưng Lâm Thanh Ấu đã sai ở chỗ, cô ta không nhận ra bản chất tra nam của Thịnh Tây Hoài. 

 

Dùng tiền đồ của bản thân đổi lấy sự thương hại của Thịnh Tây Hoài, Hứa Nguyệt Thiểu chỉ cảm thấy thật đáng tiếc. 

 

“Nghĩ gì mà thất thần như vậy?” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nghe tiếng Quý Dung Hoài mới hồi phục tinh thần, nhìn thấy bát mì trước mặt, ánh mắt cô sáng lên: “Thơm quá!” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu vội vàng nếm thử một miếng, mì mềm, vừa chín tới, vô cùng ngon miệng. 

 

Cô không chút keo kiệt giơ ngón tay cái lên: “Ngon xuất sắc! Quý Dung Hoài, anh đúng là làm gì cũng giỏi!” 

 

Quý Dung Hoài bị nụ cười của cô cuốn hút, khoé môi cũng khẽ cong lên, “Nếu em thích ăn, anh sẽ nấu cho em bất kì lúc nào.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nuốt nước miếng, gần đây Quý Dung Hoài có chút giống người chồng nội trợ mẫu mực điển hình, vô cùng quyến rũ.

 

“Không, không cần đâu, anh cứ tập trung vào việc nghiên cứu của anh đi.” 

 

Quý Dung Hoài trầm mặt, cũng không nói thêm gì.