Sống Lại, Từ Bỏ Vị Hôn Phu

Chương 11



Quý Dung Hoài đổi đề tài: “Em có muốn ăn sườn xào chua ngọt không?” 

 

“Muốn.” Cô lập tức trả lời. 

 

Quý Dung Hoài nở nụ cười chiều chuộng. 

 

Dưới ánh chiều ta, bóng của hai người họ bị kéo ra thật dài, hai cái bóng khăng khít bên nhau. 

 

.

 

Cô gái tóc vàng nói với Quý Dung Hoài: “Anh rất đẹp trai, có thể cho tôi xin số điện thoại không?” 

 

Quý Dung Hoài nhìn về phía Hứa Nguyệt Thiểu cách đó không xa: “Cảm ơn cô, nhưng tôi đã có người mình thích rồi, cô ấy đang đứng đợi bên kia.” 

 

“Hai người rất xứng đôi.” Cô gái tóc vàng tán thưởng. 

 

Khi Quý Dung Hoài nhìn Hứa Nguyệt Thiểu, ánh mắt dịu dàng, khoé môi khẽ cong thành một nụ cười như có như không. 

 

“Cô ấy rất tốt, cũng rất giỏi.” 

 

16 

 

Tối hôm nay, Lucas tới chơi, còn dẫn theo một đám bạn bè đủ các quốc tịch, đủ loại màu da. 

 

Trong đó thậm chí có một học viên của Học viện Âm nhạc Casselton, một cô gái da màu rất duyên dáng, tên là Alicia. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu thân thiết so sánh cô với “ngọc trai đen”. 

 

Alicia nói với Hứa Nguyệt Thiểu: “Tôi  đã xem video cô diễn tấu khúc [Croatian Rhapsody], cô là nữ nghệ sĩ piano tài năng nhất mà tôi từng gặp.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nhớ tới cuộc thi kia, đáy mắt thoáng chút cô đơn, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười: “Cảm ơn cô, Alicia.” 

 

Lucas là người thẳng tính, bộc trực nói: “Cuộc thi kia đúng là chọc tức người ta mà. Nhưng cũng may cô đã chọn Học viện Casselton, đây quả là một quyết định đúng đắn.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu từ chối cho ý kiến, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng ấm lòng bởi ý tốt của họ. 

 

Quý Dung Hoài biết chuyện cuộc thi gây ra tổn thương cho Hứa Nguyệt Thiểu lớn đến mức nào, đáy mắt xẹt qua vẻ đau lòng thay cho cô. 

 

Alicia lúc này chợt lấy ra cây kèn Acmonica, Lucas cũng nhanh nhẹn cần lấy đàn Ukulele của mình.

 

Mọi người quây quần, trên bàn là thức ăn ngon cùng rượu vang, dưới ánh đèn cam ấm áp, chơi rất nhiều ca khúc khác nhau. 

 

Tuy rằng mỗi người một tiếng nói, một màu da, nhưng tất cả đều đắm chìm trong âm nhạc, không hề phân biệt. 

 

Sau khi biểu diễn xong, để tài nhanh chóng chuyển tới Quý Dung Hoài.

 

Yuri cũng là học viên trong viện nghiên cứu, thậm chí còn hoạt ngôn hơn cả Lucas, “Tôi đã sớm muốn nói rồi, lần đầu tiên tôi thấy cây vạn tuế của A Hoài nở hoa đấy.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nghe vậy, theo bản năng nhìn sang Quý Dung Hoài, trái tim rộn ràng. 

 

Quý Dung Hoài cũng không hề che dấu tình cảm của bản thân với Hứa Nguyệt Thiểu, thoải mái thừa nhận. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tất cả mọi người đều kích động, nhưng không hề khiến Hứa Nguyệt Thiểu cảm thấy không thoải mái. Mọi người vui vẻ trêu chọc, sau đó chân thành chúc phúc cho hai người họ. 

 

Khi biết Hứa Nguyệt Thiểu vẫn còn lo lắng, tất cả mọi người đều cười trêu ghẹo cô. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu uống hai ly rượu vang, hai má phiếm hồng, mỉm cười lơ đãng nhìn mọi người trò chuyện. 

 

“Em có muốn đi nghỉ trước không?” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu bắt gặp vẻ lo lắng trong mắt Quý Dung Hoài, mỉm cười lắc đầu. “Em không sao, hiếm khi mới được dịp vui vẻ như hôm nay.” 

 

Quý Dung Hoài lấy ly rượu khỏi tay cô, lại rót cho cô một cốc nước chanh, “Đừng uống rượu nữa, ngày mai sẽ đau đầu đấy.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nhấp một ngụm nước chanh, hình bóng Quý Dung Hoài trước mắt như lắc lư, nhưng cô vẫn cố chống đỡ, “Quý Dung Hoài, anh biết không, đây là lần đầu tiên em cảm thấy mình được tự do, em rất vui, cảm ơn anh đã dẫn em ra nước ngoài. Thật may là em đã quyết định đi cùng anh.”

 

Hứa Nguyệt Thiểu mơ màng nói xong, tựa vào sofa, ngủ mất. 

 

Quý Dung Hoài áy náy nói với mọi người: “Tôi đưa Nguyệt Thiểu lên lầu nghỉ ngơi trước.” 

 

Mọi người gật đầu dặn dò vài câu làm sao để hôm sau tỉnh dậy sẽ không đau đầu, sau đó lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ.

 

Quý Dung Hoài nói cảm ơn, sau đó ôm Thứa Nguyệt Thiểu lên lầu. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nằm trên chiếc giường êm ái, vô thức kéo tay Quý Dung Hoài, thấp giọng nỉ non: “Quý Dung Hoài, sao anh lại thích em?” 

 

Quý Dung Hoài nghe được những lời này, xoay người lại: “Có lẽ bởi vì, anh đã chờ em cả một đời rồi…” 

 

Giọng trả lời của Quý Dung Hoài rất nhỏ, giống như tự nói cho chính mình. 

Nhàn cư vi bất thiện

 

Hứa Nguyệt Thiểu rì rầm hai tiếng, xoay người vùi sâu vào chăn, ngủ say. 

 

Quý Dung Hoài rút tay ra, vén chăn cẩn thận cho cô, sau khi điều chỉnh nhiệt độ thích hợp rồi mới rời đi. 

 

Chờ tới khi anh xuống lầu, đám bạn này đã xiêu vẹo, lần lượt rời đi. 

 

“Mai gặp lại.” 

 

“Mai gặp nhé, A Hoài.” 

 

Quý Dung Hoài đứng ở cửa, vẫy vẫy tay với bọn họ, thấp giọng đáp: “Mai gặp.” 

 

.

 

Khi ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, qua lớp rèm chiếu vào trong phòng, Hứa Nguyệt Thiểu từ từ tỉnh lại.

 

Cô đứng dậy, day day trán, tìm trong phòng một vòng nhưng không thấy Quý Dung Hoài. 

 

Đang chuẩn bị đi tìm, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ bên ngoài. 

 

“Cốc cốc…”