20
Nhàn cư vi bất thiện
Hứa Nguyệt Thiểu không thể chịu thêm được nữa, giơ tay hung hăng cho hắn một bạt tai, mạnh đến nỗi lòng bàn tay cô rát bỏng.
“Thịnh Tây Hoài, anh có biết anh khiến tôi ghê tởm muốn c.h.ế.t không?! Vừa dây dưa không rõ với Lâm Thanh Ấu, vừa nói yêu tôi nhưng lại khiến tôi tổn thương. Anh nên đến khoa thần kinh khám lại đầu óc mình đi!”
Bạn học vây lại ngày càng nhiều, màn này khiến bọn họ kích động vô cùng.
Điều đáng tiếc duy nhất là ba người nói tiếng Trung Quốc nên họ nghe không hiểu, nhưng cũng không cản được bọn họ phán đoán câu chuyện thông qua cử chỉ ngôn ngữ và sắc mặt.
Lâm Thanh Ấu nhìn Hứa Nguyệt Thiểu chằm chằm, đáy mắt toát ra hận ý mãnh liệt, “Hứa Nguyệt Thiểu, mày đáng lẽ đã chếc rồi, mày phải chếc rồi mới phải! Vì sao mày không giống kiếp trước chếc đi?!!”
Một câu này khiến Hứa Nguyệt Thiểu run lên, cô sững sờ khựng lại.
Thịnh Tây Hoài cũng khó tin quay đầu nhìn lại, hoang mang mở miệng: “Thanh Ấu, cô nói gì?”
Lâm Thanh Ấu lau nước mắt, tuyệt vọng nói: “Đời trước, anh Tây Hoài, anh tra tấn em, ép em bắt chước tất cả mọi thứ của cô ta. Nhưng em không hận anh, em yêu anh, từ lần gặp đầu tiên em đã yêu anh rồi! Rõ ràng sau này anh cũng đã yêu em, nhưng vì sao, vì sao khi em tỉnh lại lại phát hiện ra, anh lại vẫn yêu Hứa Nguyệt Thiểu?!! Cô ta không phải đã chếc rồi sao? Cô ta hẳn phải chếc rồi mới đúng!”
Đầu óc Hứa Nguyệt Thiểu trống rỗng, hận ý của Lâm Thanh Ấu khiến cô cảm thấy toàn thân lạnh buốt. Đột nhiên, cô rất muốn trở về nhà, rời xa chỗ này. Hai người họ là người đ/iên, khiến cô hoảng hốt sợ hãi.
“Thịnh Tây Hoài, mau buông ra! Tôi không liên quan gì đến chuyện của các người hết!”
Con ngươi Thịnh Tây Hoài u tối, mang theo tình yêu vặn vẹo nhìn chằm chằm Hứa Nguyệt Thiểu.
Ngay lúc Hứa Nguyệt Thiểu đang giãy dụa, cổ tay cô đột nhiên được giải thoát, rơi vào một vòng tay ấm áp.
Hứa Nguyệt Thiểu vừa ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt lạnh lùng của Quý Dung Hoài.
Quý Dung Hoài bảo vệ cô sau lưng, khí thế áp đảo Thịnh Tây Hoài, “Thịnh Tây Hoài, đừng động tay động chân với cô ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thịnh Tây Hoài xoa xoa bàn tay vừa bị đánh, ánh mắt châm chọc: “Xem ai mới tới kìa. Tôi đã sớm cảnh cáo cậu tránh vợ chưa cưới của tôi xa một chút rồi!”
Hứa Nguyệt Thiểu kéo ống tay áo Quý Dung Hoài, nhỏ giọng nói: “Quý Dung Hoài, chúng ta đi thôi, em không muốn ở đây để bị chê cười.”
Quý Dung Hoài mặt lạnh tanh nhìn Thịnh Tây Hoài, như nhìn một gã hề đang nhảy nhót, “Được, anh đưa em đi.”
Hứa Nguyệt Thiểu nhẹ nhàng thở ra, có Quý Dung Hoài ở đây, cô vững dạ không ít.
Đám người tự động tách ra thành một lối đi dành cho hai người họ.
Thịnh Tây Hoài khó chịu, đang định đuổi theo thì bị Lâm Thanh Ấu túm lấy, vẻ mặt cô ta vô cùng ấm ức: “Anh Tây Hoài, em chỉ là không thể chấp nhận nên mới xúc động như vậy.”
Mãi cho đến khi bóng dáng Hứa Nguyệt Thiểu khuất hẳn, Thịnh Tây Hoài mới nhìn sang Lâm Thanh Ấu đáng thương bên cạnh, trong mắt cũng không còn đau lòng và thương tiếc của trước kia, chỉ còn lại sự lạnh lùng, “Ngay từ đầu cô tiếp cận tôi đều vì mục đích, nếu không phải vì mặt mũi của cha cô…”
Lâm Thanh Ấu run lên, đầu óc trống rỗng, chợt nghe giọng nói của Thịnh Tây Hoài sát bên tai: “Nói cho cô biết cũng không sao, thật ra tôi cũng sống lại.”
Lâm Thanh Ấu nghe thấy giọng hắn, một cơn lạnh lẽo chạy dọc toàn thân.
Cô ta cắn môi, chưa chịu từ bỏ ý định, “Anh Tây Hoài, đúng là em đã mang thai con của anh…”
Thịnh Tây Hoài nghe vậy, lập tức giận giữ, dùng sức hất tay cô ta ra.
Nếu vừa rồi hắn còn chút do dự thương xót, vậy thì lúc này, tất cả đều là giận dữ.
“Lâm Thanh Ấu, đừng nói vớ vẩn, tôi và cô chưa làm gì, sao cô có thai được? Cô thụ tinh qua không khí à?”
21
Sắc mặt Lâm Thanh Ấu trắng bệch, trong lòng nảy lên một tia hoảng hốt, “Sao lại thế… Sao anh lại nói thế?! Lần đó hai chúng ta uống say rồi tỉnh dậy trên giường, anh dám nói chúng ta chưa có gì?”