Sống Lại, Từ Bỏ Vị Hôn Phu

Chương 15



Thịnh Tây Hoài cố nén tức giận đến mức gân xanh nổi cộm lên, “Cô nói hai chúng ta cùng uống say, vậy tôi làm được gì? Không phải cô nằm mơ đấy chứ?” 

 

Khuôn mặt Lâm Thanh Ấu đỏ bừng, cảm thấy xấu hổ vô cùng, lùi lại vài bước, “Thịnh Tây Hoài, anh không đáng mặt đàn ông!” Nói xong liền khóc lóc chạy đi. 

 

Thịnh Tây Hoài hứng gió lạnh thổi tới, sau đó mới phản ứng lại bản thân vẫn còn bị một đám người vây xem. Hắn phiền loạn cào cào tóc, sau đó đang định rời đi lại bị quản lí của trường học gọi lại: “Làm phiền anh dọn dẹp sân trường sạch sẽ.” 

 

Thịnh Tây Hoài: “...” 

.

 

Hứa Nguyệt Thiểu xin nghỉ học, cùng Quý Dung Hoài trở về nhà. 

 

Trên đường, Quý Dung Hoài trầm mặc không nói, Hứa Nguyệt Thiểu lén nhìn anh mấy lần, chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng không đổi của anh. Nhưng Hứa Nguyệt Thiểu biết rõ, Quý Dung Hoài đang không vui. 

 

Đợi cho về tới nhà, mặt trời đã núp sau rặng núi. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu kéo kéo ống tay áo Quý Dung Hoài, “Quý Dung Hoài, anh đừng tức giận mà.” 

 

Đầu ngón tay Quý Dung Hoài khẽ run, giọng nói mang theo sự ẩn nhẫn cực hạn, “Nguyệt Thiểu, anh không tức giận, chỉ là anh đang nghĩ, có phải anh thể hiện chưa đủ tốt, nên em mới không tin tưởng anh như vậy?” 

 

Trái tim Hứa Nguyệt Thiểu như bị bóp nghẹt, rầu rĩ nói: “Không phải vậy, em chỉ không biết nên nói chuyện này thế nào.” 

 

Quý Dung Hoài hơi cúi xuống, khẽ vén mấy lọn tóc tán loạn của Hứa Nguyệt Thiểu ra sau tai, nhẹ giọng: “Nguyệt Thiểu, không sao cả. Anh sẽ chờ đến khi em hoàn toàn tin tưởng anh, cũng chờ em đáp lại tâm ý của anh.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu khẽ mím môi, trong lòng cảm thấy áy náy, “Cảm ơn anh. Nhưng anh để em chút thời gian nhé, em muốn muốn thời điểm trả lời anh, bản thân đã toàn tâm toàn ý.” 

 

Quý Dung Hoài nhẹ nhàng vuốt tóc cô, “Đừng nghĩ nhiều, nghỉ sớm đi. Ngủ ngon.” 

 

Chờ hôm sau Hứa Nguyệt Thiểu đi học, cô đã trở thành nhân vật nổi tiếng. Dường như tất cả mọi người đều biết đến cô, suốt đường đi cô đều có thể nghe được những âm thanh xì xào bàn tán to nhỏ. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nhanh chân tới lớp học, lại đột nhiên bị giáo sư Cloudy gọi lại, “Bạn học này, em đi theo tôi một chút.”

 

Cloudy dẫn Hứa Nguyệt Thiểu đi vào văn phòng, đưa ra một tấm thiệp mời màu vàng, “Nguyệt Thiểu, tôi tin em rất cần cơ hội này để đến Black Mamba Concert Hall biểu diễn.”

 

Hứa Nguyệt Thiểu mở tấm thiệp ra, đọc xong nội dung bên trong thì kinh ngạc không thôi. 

Nhàn cư vi bất thiện

 

Nếu cô đến Black Mamba Concert Hall, nói không chừng sau này còn có cơ hội nhận được lời mời đến Vienna's Golden Hall.

 

Khoé mắt Hứa Nguyệt Thiểu thoáng chút nước mắt, cô vui sướng nhìn giáo sư Cloudy, “Giáo sư Cloudy, em không biết nên nói cảm ơn cô thế nào!” 

 

Giáo sư Cloudy rất coi trọng Hứa Nguyệt Thiểu, bà cười nói: “Là em xứng đáng.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nắm chặt thiệp mời trong tay, giờ phút này, cô đã bước tới rất gần giấc mơ của bản thân. 

 

Sau khi trở lại lớp học, Nicole hiếu kì hỏi nhỏ bên tai cô: “Có chuyện gì thế?” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu mỉm cười: “Tớ có thể được đến Black Mamba Concert Hall biểu diễn.”

 

Nicole kêu lên cảm thán, sau đó lập tức đè lại hưng phấn: “Nguyệt Thiểu, cậu tuyệt thật! Tớ nhất định sẽ đến ủng hộ cậu!” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu cười cười: “Cảm ơn cậu.” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hứa Nguyệt Thiểu cầm thư mời, đột nhiên rất muốn chia sẻ tin tức này cho Quý Dung Hoài. 

 

Không biết vì sao, trong đầu cô lúc này chỉ ngập tràn hình bóng Quý Dung Hoài. 

 

Tuy rằng mỗi người đều cố gắng vươn lên vì giấc mơ của mình, nhưng trong cuộc sống của cô, khắp nơi đã lưu lại dấu ấn của Quý Dung Hoài. 

 

Giống như anh có mặt ở khắp mọi nơi vậy. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu lập tức gửi tin nhắn cho Quý Dung Hoài: [Em nhận được thư mời biểu diễn ở Black Mamba Concert Hall, tối hôm nay chúng ta ăn mừng nhé!] 

 

22 

 

Tin nhắn trả lời của Quý Dung Hoài tới rất nhanh: [Chúc mừng em. Tối nay anh sẽ tổ chức tiệc mừng cho em.] 

 

Hứa Nguyệt Thiểu mím môi cười, cầm điện thoại thu dọn đồ đạc. 

 

Tới buổi tối, Quý Dung Hoài nấu một bàn đồ ăn lớn. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nhìn cách bày trí, lại thấy giống như đây là một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn. 

 

Quý Dung Hoài lịch sự kéo ghế ra giúp cô, cười nói: “Đều là những món em thích ăn, nên anh đã học cách nấu.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu chỉ ngửi mùi thôi đã không nhịn được: “Thơm quá, chưa cần ăn, chỉ cần ngửi thôi đã thấy ngon rồi.” 

 

Khoé môi Quý Dung Hoài khẽ cong lên, tâm tình vui vẻ. 

 

Dưới ánh mắt chờ mong của anh, Hứa Nguyệt Thiểu cắn một miếng bít tết. Thịt dày, vừa chín tới, dai mềm, lại rất ngọt. 

 

Ánh mắt cô sáng lên, khen không dứt miệng, “Ngon lắm, Quý Dung Hoài, sao anh lợi hại như vậy!” 

 

Quý Dung Hoài từ chối cho ý kiến, lại rót cho cô một ly rượu vang, “Có lẽ bởi vì anh nấu cho người mình yêu.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nghe lời thổ lộ nghiêm túc của anh, hai má bất giác đỏ ửng. 

 

Cô uống hai ly rượu vang, bắt đầu hơi ngấm men say. Cô đi chân trần trên đất, hai tay vẫn nắm chặt thư mời đưa cho anh xem như đưa lên vật trân quý, “Này! Là thư mời của em đấy, anh có đến xem không?” 

 

Câu này của Hứa Nguyệt Thiểu mang theo chút nũng nịu, ánh mắt m.ô.n.g lung nhìn Quý Dung Hoài mang theo chờ mong, giống như nhất định phải nhận được câu trả lời của anh. 

 

Quý Dung Hoài cười: “Chúc mừng em!” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu mỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh, “Quý Dung Hoài, thật ra em có một bí mật hệ trọng, chưa từng nói cho ai biết.” 

 

Quý Dung Hoài sợ cô ngã, vội vã đỡ lấy eo cô, “Anh nghe đây.” 

 

Cô ghé sát vào khuôn mặt tuấn tú của anh, hô hấp như nghẹn lại, cuối cùng miễn cưỡng khôi phục một tia lí trí, “Em… Em quên mất rồi…” 

 

Nói xong, cô vội vàng đẩy anh ra, nhanh chóng chạy vội lên lầu, “Rầm!” một tiếng, đóng cửa phòng lại. 

 

Cô dán lưng vào cánh cửa, hai tay ôm chặt trái tim đang đập loạn trong ngực, mãi lâu sau vẫn không bình tĩnh nổi. 

 

Dưới lầu, Quý Dung Hoài nhìn hai bàn tay mình, giống như còn vương lại chút cảm xúc, khoé môi không tự chủ được mà khẽ cong.