Khi Hứa Nguyệt Thiểu nhìn thấy những dòng này, trái tim khẽ run lên.
Ngay sau đó, Tống Tuyết Dao lật sang tờ tiếp theo, [Cô ấy gặp tai nạn, tôi rất lo lắng cho cô ấy, hi vọng cô ấy sớm bình phục, hi vọng có một ngày cô ấy sẽ thực hiện được ước mơ của mình.]
Hứa Nguyệt Thiểu lấy tay che miệng, để cho nước làm mờ tầm mắt.
Tống Tuyết Dao lật tới tờ giấy cuối cùng, [Hiến cho thanh xuân tươi đẹp đã qua, cùng nhau tiến tới đỉnh quang vinh.]
Ngay khi cô ấy hạ giọng, một đoạn nhạc đệm lập tức vang lên.
Nhàn cư vi bất thiện
Tống Tuyết Dao đứng giữa sân khấu, bốn phía tối om, chỉ có ngọn đèn chiếu vào vị trí của cô ấy, như một nữ thần.
Giọng của cô ấy rất trong trẻo, như tiếng chim thiên đường.
Tống Tuyết Dao nắm chặt micro, tiếng hát mê li rơi vào tai mỗi người.
Hứa Nguyệt Thiểu lau nước mắt. Cô thực sự mừng cho bạn thân của mình.
Thẳng đến khi Tống Tuyết Dao biểu diễn xong, bên dưới khán đài bùng nổ tiếng vỗ tay, tiếng hát của cô nữ sinh hai mươi tuổi này đã khiến tất cả mọi người rung động.
Hứa Nguyệt Thiểu nắm chặt tay, quay lại nhìn mẹ Hứa, “Mẹ, con đồng ý phẫu thuật. Cho dù có khả năng thất bại con cũng muốn thử một phen.”
Mẹ Hứa sửng sốt, ngay lập tức nước mắt trào ra, “Nguyệt Thiểu…”
Hứa Nguyệt Thiểu nở một nụ cười tái nhợt, ánh mắt vô cùng kiên định, “Con muốn đánh cược một lần. Nếu không phẫu thuật, có thể con sẽ vĩnh viễn câm điếc, thậm chí sau này còn có thể mù lòa. Con không muốn cứ như thế này cả đời. Con muốn đứng trên sân khấu, muốn được chơi đàn.”
Lời của cô khiến tất cả mọi người chấn động.
Mẹ Hứa nắm tay con gái, dùng sức gật đầu, “Mẹ biết con rất đau khổ, tất cả chúng ta sẽ ở bên con.”
Cha Hứa khẽ vỗ bả vai vợ, tiếp thêm động lực cho bà.
Hứa Nguyệt Thiểu khẽ cười. Bất luận kết quả ra sao, đời này, cô muốn trải qua một cách vui vẻ.
Quý Dung Hoài suy tính hồi lâu, cuối cùng vẫn nói chuyện của Thịnh Tây Hoài cho Hứa Nguyệt Thiểu. Bất kể ra sao, Thịnh Tây Hoài cũng đã cứu Hứa Nguyệt Thiểu một lần.
Khi Quý Dung Hoài dẫn cô tới phòng bệnh của Thịnh Tây Hoài, mẹ Thịnh đang ở cạnh chăm sóc hắn.
Mẹ Thịnh thấy Hứa Nguyệt Thiểu tới thì bĩu môi, nhưng tốt xấu gì cũng không “lên cơn” như trước nữa.
Thịnh Tây Hoài mới giây trước còn không kiên nhẫn, kết quả, khi nhìn thấy Hứa Nguyệt Thiểu, lập tức mỉm cười, “Nguyệt Thiểu, em tới thăm anh sao?”
Nhưng nghĩ tới chuyện cô không nghe thấy, hắn lập tức dùng nụ cười thật tươi để biểu đạt cho tâm tình vui sướng của mình.
Chỉ là vết thương trên vai phải quá nặng, hắn chỉ có thể nằm trên giường không thể động đậy.
Hứa Nguyệt Thiểu tiến lên, khẽ gật đầu với mẹ Thịnh, xem như chào hỏi.
Sau đó, cô nói với Thịnh Tây Hoài: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
39
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thịnh Tây Hoài đã lâu không nghe được giọng nói mềm mại của Hứa Nguyệt Thiểu, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui mừng đến bật cười, “Nguyệt Thiểu, anh và em như vậy, cần gì phải nói lời cảm ơn khách sáo chứ.”
Hứa Nguyệt Thiểu nhíu mày, không hiểu hắn đang nói gì, chỉ gật đầu: “Nhà họ Hứa sẽ rút những hành động trừng phạt nhà họ Thịnh, chúng ta không ai nợ ai.”
Vẻ mặt Thịnh Tây Hoài lập tức trống rỗng, dường như không phản ứng lại Hứa Nguyệt Thiểu đang nói gì, “Nguyệt Thiểu, đừng như vậy…”
Hứa Nguyệt Thiểu không chút lưu luyến, quay người rời đi.
Thịnh Tây Hoài nhìn bóng lưng Hứa Nguyệt Thiểu, chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy.
Hắn không giữ được Hứa Nguyệt Thiểu, giống như hắn đã vĩnh viễn mất đi cô ấy.
“Không, đừng!”
Suy nghĩ này khiến hắn đau đến không thở nổi. Vết thương trên vai nứt ra, m.á.u đỏ sẫm thấm ra áo.
Mẹ Thịnh lập tức nóng nảy, vội vàng ấn Thịnh Tây Hoài lại giường, “Con đừng có kích động, vết thương lại chảy m.á.u rồi! Để mẹ gọi bác sĩ!”
.
Sau khi rời khỏi, Hứa Nguyệt Thiểu chợt cảm thấy choáng váng. Cô nhịn không được khẽ day huyệt thái dương, đau đến mức cô hô hấp không thông.
“A Hoài…”
Trước mắt cô tối sầm, rơi vào một mảnh bóng tối vô tận.
Quý Dung Hoài mở lớn mắt, vẻ mặt sợ hãi, cũng may anh đứng gần, lập tức đỡ được Hứa Nguyệt Thiểu, “Nguyệt Thiểu!”
Quý Dung Hoài ôm Hứa Nguyệt Thiểu, chạy đi tìm bác sĩ. Bây giờ anh mới phát hiện thất khiếu cô đều đang chảy máu.
Một cơn khủng hoảng bao trùm khắp cơ thể, Quý Dung Hoài cảm giác ngay giây tiếp theo, Hứa Nguyệt Thiểu sẽ biến thành cơn gió, hoàn toàn rời khỏi anh.
Quý Dung Hoài vọt vào đại sảnh, gào lên: “Người đâu, mau tới đây!”
Cơ thể Hứa Nguyệt Thiểu vô lực rủ xuống, bị Quý Dung Hoài gắt gao ôm vào trước ngực.
Điều dưỡng thấy vậy vội vàng đẩy cáng tới, đặt Hứa Nguyệt Thiểu lên trên, sau đó đưa thẳng vào phòng cấp cứu.
Bọn họ lập tức đặt tay vào lồng n.g.ự.c cô, cảm nhận những dấu hiệu sinh mệnh đang yếu dần, một điều dưỡng hoảng sợ hét lên: “Mau đi gọi bác sĩ Hill, nhanh lên!”
Điều dưỡng kia vội vàng chạy đi.
Quý Dung Hoài gấp gáp đứng một bên, sợ hãi đến mức khắp người toát mồ hôi lạnh.
Hứa Nguyệt Thiểu bị đẩy vào phòng cấp cứu.
“Rầm!” Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, đèn đỏ sáng lên.
Trái tim Quý Dung Hoài đập thình thịch không cách gì bình tĩnh lại, nóng nảy đi đi lại lên trên hành lang bệnh viện.