36
Thời tiết hôm nay rất tốt, ngoài cửa sổ, gió ấm mơn man lách vào trong phòng, nhưng không hề có cảm giác nóng bức.
Hứa Nguyệt Thiểu đứng trước cửa sổ, nhìn những cành cây đang đ.â.m chồi nảy lộc bên ngoài.
Cô nghĩ, hình như đã rất lâu rồi mình chưa được nghe thấy tiếng ve kêu.
“Surprise!!!”
Cửa phòng bệnh bị mở ra, ngoài cửa là Louis, Alicia và Nicole.
Bọn họ ba người hai sắc, mỗi người ôm một bó hướng dương rực rỡ tiến vào.
Hứa Nguyệt Thiểu không nghe thấy, nên không hề phản ứng lại.
Ba người hai mặt nhìn nhau, Louis có chút không chắc chắn, “Nguyệt Thiểu bị sao vậy?”
Quý Dung Hoài từ viện nghiên cứu đến bệnh viện, vừa vặn nhìn thấy một màn này.
Hứa Nguyệt Thiểu hình như cảm nhận được, xoay người lại, thấy ba người họ, lập tức vui mừng: “Sao mọi người đột nhiên lại tới đây?”
Sau đó, lại nghĩ tới bản thân không nghe được, nụ cười của cô cứng đờ, nhưng rất nhanh đã hồi phục lại, tiếp tục làm như không có việc gì, vui vẻ tiến lên.
Nicole buông bó hoa hướng dương xuống, ôm Hứa Nguyệt Thiểu thật chặt, “Bọn tớ đến thăm cậu, thấy cậu không có việc gì thì yên tâm rồi.”
Hứa Nguyệt Thiểu cảm thấy lồng n.g.ự.c cô ấy phập phồng, hẳn là đang nói chuyện, chỉ có thể nói: “Xin lỗi, Nicole, tớ không nghe thấy gì cả.”
Nicole như cứng lại, cầm tay Hứa Nguyệt Thiểu, thần tình bất khả tư nghị, “Chuyện này, làm sao có thể chứ?!”
Cô nhìn về đồng bọn phía sau, muốn nghe bọn họ phủ nhận, hiển nhiên bọn họ đã biết.
Chóp mũi Nicole chua xót, hốc mắt đỏ lên, “Đây là cái chuyện đen đủi gì chứ?! Cậu là nghệ sĩ piano tài năng nhất mà tớ từng gặp, lại gặp phải chuyện tréo ngoe này!”
Alicia vỗ vỗ bả vai Nicole, “Cô ấy sẽ tốt lên thôi, chúng ta sẽ luôn ở bên cô ấy. Đều là sinh viên của Học viện Âm nhạc Casselton, tôi biết cô ấy khổ sở thế nào.”
Quý Dung Hoài kéo Hứa Nguyệt Thiểu ngồi xuống, nhóm bạn tốt tìm giấy bút, viết những lời muốn nói lên giấy.
Hứa Nguyệt Thiểu nhìn bọn họ, trái tim dần bình tĩnh trở lại.
Bản thân cô vẫn được mọi người yêu quý, vết thương trong lòng dần được chữa lành. Giờ phút này, cô lại ngập tràn sức sống.
“Tớ rất vui khi mọi người có thể tới thăm.” Hứa Nguyệt Thiểu thật lòng nói.
Nicole nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, nhìn cô đầy kiên định, “Bất luận cậu không nghe được hay không nhìn thấy, trong lòng tớ, cậu luôn là nghệ sĩ piano vĩ đại nhất, là người có tư cách nhất để đứng trên sân khấu Vienna’s Golden Hall!”
Nicole nói rất chậm, Hứa Nguyệt Thiểu đọc khẩu hình đã hiểu ý cô, cười cười: “Cảm ơn cậu, Nicole.”
Alicia lấy ra một vòng cổ hình chữ thập, nhét vào tay Hứa Nguyệt Thiểu, “Chúa sẽ phù hộ cho cậu, tớ cũng sẽ cầu nguyện phước lành cho cậu.”
Hứa Nguyệt Thiểu nắm chặt chiếc vòng trong tay, thấp giọng nói một câu: “Tớ sẽ giữ gìn thật tốt.”
Louis gãi đầu, ngượng ngùng cười với Hứa Nguyệt Thiểu.
Còn chưa cười xong, bả vai đã trúng một quyền, tuy rằng không quá mạnh nhưng cũng khiến cậu ta lảo đảo.
Giọng nói của Quý Dung Hoài vang lên: “Louis, cậu phải đi rồi, giảng viên phụ trách vừa gọi cho tôi, số liệu của cậu có một chỗ bị sai sót.”
Sắc mặt Louis nháy mắt liền thay đổi, lập tức lấy ra một chiếc hộp gỗ cậu ta đã chuẩn bị, vội vàng đưa cho Hứa Nguyệt Thiểu rồi liền chạy đi.
Nicole và Alicia thấy vậy, vừa cười vừa chào tạm biệt, rất biết điều mà để lại không gian cho hai người họ.
Hứa Nguyệt Thiểu ngồi trên giường bệnh, mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc kèn kazoo màu bạc.
“Đây là kèn kazoo?”
37
Quý Dung Hoài gật đầu.
Đây là lần đầu tiên Hứa Nguyệt Thiểu nhìn thấy kèn kazoo, vui mừng cầm lên.
Cô lật đi lật lại xem, chiếc kèn màu bạc loé lên dưới ánh mặt trời.
Hứa Nguyệt Thiểu thổi thử, cảm nhận được chiếc kèn rung động khe khẽ, trong mắt hiện lên chút vui vẻ.
Khoé môi Quý Dung Hoài khẽ động, thấy cô hoạt bát hơn mới dần yên tâm.
Nhàn cư vi bất thiện
“Rừm rừm…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ sau khi Hứa Nguyệt Thiểu không nghe được, điện thoại của cô đã chuyển thành chế độ rung.
Hứa Nguyệt Thiểu cảm nhận được, cầm điện thoại lên, kết quả thấy được mười mấy cuộc điện thoại bị nhỡ cùng hơn hai mươi tin nhắn chưa đọc, đều là của Tống Tuyết Dao, cảm giác áy náy lập tức trào lên.
Cô đưa điện thoại cho Quý Dung Hoài, ý bảo anh kể cho Tống Tuyết Dao tình huống của mình.
Thần sắc Quý Dung Hoài khẽ động, nhận lấy điện thoại, ấn nút nghe.
Chưa đợi anh mở miệng, đầu bên kia đã vang lên thanh âm của Tống Tuyết Dao, “Nguyệt Thiểu, đã một tháng rồi, sao cậu không nghe điện thoại của mình? Có phải cậu gặp rắc rối gì không? Hay là bị Thịnh Tây Hoài đeo bám? Cậu có biết mình lo cho cậu muốn ch.ết không?”
Quý Dung Hoài nghe cô ấy “bắn một tràng”, để điện thoại ra xa.
“Nguyệt Thiểu quả thật đã xảy ra chuyện.”
Quý Dung Hoài vừa mở miệng, đầu bên kia nháy mắt lập tức im lặng.
Thật lâu sau, Tống Tuyết Dao mới mở miệng, “Anh là Quý Dung Hoài?”
Quý Dung Hoài nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, mới nói tiếp, “Cô nghe tôi nói, không cần kích động.”
Giọng của Tống Tuyết Dao mang theo một tia vội vã nhưng cố nén lại: “Anh nói đi, tôi sẽ không kích động.”
Quý Dung Hoài nhìn Hứa Nguyệt Thiểu, “Nguyệt Thiểu bị xe đâm, không nghe được nữa…”
“Cái gì?! Anh nói lại cho tôi nghe!” Quý Dung Hoài còn chưa nói xong, Tống Tuyết Dao đã hỏi lại dồn dập.
Quý Dung Hoài đẩy điện thoại ra xa một lần nữa, “Nguyệt Thiểu ở đây đã có tôi, sẽ không có việc gì. Cô ấy nói hiện giờ cô phải tham gia thi đấu, chúc cô thành công.”
Tống Tuyết Dao theo bản năng trả lời: “Nguyệt Thiểu đã như vậy, tôi nhất định phải ở cạnh cô ấy! Tôi lập tức đặt vé máy bay bay qua đó.”
Quý Dung Hoài cau mày, nói: “Vậy trận chung kết của cô làm thế nào?”
Tống Tuyết Dao trầm mặc một hồi, kiên quyết nói: “So với trận đấu, Nguyệt Thiểu mới là quan trọng nhất.”
Quý Dung Hoài đơn giản ra hiệu cho Hứa Nguyệt Thiểu ý tứ của Tống Tuyết Dao, cô lập tức nóng nảy.
Vừa cầm điện thoại, cô đã nói: “Tuyết Dao, đừng vì tớ mà bỏ qua cuộc thi này, đây là giấc mơ của cậu mà. Tớ sẽ tốt lên thôi, tớ còn hứa sẽ bỏ phiếu bình chọn cho cậu, không phải sao?”
Dựa vào Quý Dung Hoài “phiên dịch”, Hứa Nguyệt Thiểu mãi mới thuyết phục được Tống Tuyết Dao.
Quý Dung Hoài cầm điều khiển mở TV, viết lên giấy, [Hôm nay là trận chung kết của Tống Tuyết Dao.]
Hứa Nguyệt Thiểu nhìn chằm chằm màn hình TV không chớp mắt, mục bình chọn cũng đã sớm được mở.
Cô cầm điện thoại ấn một dãy số, tên của Tống Tuyết Dao lập tức được xếp lên hạng nhất.
Quý Dung Hoài cũng bị Hứa Nguyệt Thiểu mạnh mẽ yêu cầu, thậm chí ngay cả bốn vị trưởng bối tới thăm cô cũng không tha.
Mẹ Hứa đã lâu không thấy Hứa Nguyệt Thiểu hoạt bát như vậy, vừa rơi nước mắt vừa bình chọn.
Hứa Nguyệt Thiểu chờ bọn họ bình chọn hết mới tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Quý Dung Hoài đã đặc biệt cài đặt các chương trình trong nước cho chiếc TV này, nên tất cả đều là tiếng Trung.
Tiết mục [Cô gái dũng cảm] đã bắt đầu lên sóng.
Khi mái tóc hồng xõa tung rực rỡ xuất hiện trên màn hình, Hứa Nguyệt Thiểu không khỏi bật cười.
MC là một ngôi sao nhí rất nổi tiếng, bởi vậy, khi cô ấy vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều vỗ tay vang dội, không khí nháy mắt trở nên sôi động.
Những người xuất hiện lần này đã lọt vào top Mười toàn quốc, MC đọc tên, lần lượt giới thiệu từng người đang tiến ra sân khấu.
38
Hứa Nguyệt Thiểu liếc mắt một cái liền thấy Tống Tuyết Dao trang điểm tinh xảo, mái tóc còn khoa trương hơn nữa, đã được làm thành kiểu afro.
MC hỏi: “Mọi người có vững tin rằng mình sẽ chiến thắng không?”
Tất cả mọi người cùng kích động nói: “Chắc chắn!”
Hứa Nguyệt Thiểu cũng bị cuốn theo, tay nắm chặt chăn. Tuy rằng cô đã sớm biết kết quả, nhưng vẫn có chút khẩn trương.
Người đầu tiên lên sân khấu biểu diễn chính là Tống Tuyết Dao. Màn hình vừa chuyển cảnh, Hứa Nguyệt Thiểu nhìn thấy rất nhiều người giơ bảng tên Tống Tuyết Dao lên để cổ vũ, còn có cả chân dung của cô nàng nữa.
Tống Tuyết Dao đứng giữa sân khấu, nhìn sâu vào camera, thở ra một hơi.
Trước khi biểu diễn, cô ấy đưa ra một tờ giấy, nhắm ngay giữa màn ảnh.
Trên giấy viết, [Bài hát này tặng cho bạn tôi đang ở nước ngoài, Hứa Nguyệt Thiểu, là một nghệ sĩ piano tài năng.]