Sống Nương Tựa Lẫn Nhau

Chương 5: Kiều Giang



Edit: Cua 🌷_

Yến Hoa nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục đạp xe ba bánh, anh nhìn xung quanh rồi hỏi: "Đi đến đâu rồi?"

Giang Dã ngồi trên thùng xe, đột nhiên chỉ vào biển báo trước mặt nói: "Anh Kiều, mau nhìn kìa."

"Sao vậy?" Yến Hoa liếc hắn một cái, khó hiểu hỏi.

Giang Dã hưng phấn đáp: "Anh Kiều nhìn biển hiệu đi."

Yến Hoa dừng xe ba bánh lại, "Chuyện gì vậy, đường Kiều Giang?"

"Có "Kiều" của anh, cũng có "Giang" của em." Giang Dã giống như vừa phát hiện ra một lục địa mới.

Yến Hoa hờ hững ừ một tiếng, "Vậy con đường này là của cậu hay là của tôi?"

Sự hưng phấn trong người Giang Dã lập tức biến mất, hắn ngồi xuống, lắc lắc đầu: "Không của ai cả."

"Nhiều chuyện." Yến Hoa không chút kinh ngạc nói, "Dọc theo đường Kiều Giang là trường trung học số 4 Nam Giang."

Giang Dã trả lời: "Em biết trường trung học số 4, mẹ em nói đây là trường trung học trọng điểm, hy vọng sau này em có thể vào được ngôi trường này. " Nhắc đến mẹ mình, giọng nói của Giang Dã không tránh khỏi có chút trầm xuống, giọng điệu cũng không còn vui vẻ như trước.

Yến Hoa không biết cách an ủi người khác, quay ngược xe ba bánh lại nói: "Ngồi cho chắc, chúng ta về nhà."

Giang Dã ôm thành xe, vui vẻ nói: "Về nhà thôi!"

Anh dở khóc dở cười, thật sự rất khó để đoán được một đứa trẻ đang nghĩ gì.

Khi hai người quay lại quán ăn, bóng đèn vàng rực đã thắp sáng cả sân sau.

"Mẹ nó, anh bán được nhiều như vậy?" Phong Tử vây quanh chiếc xe ba bánh, không thể tin được hỏi.

Yến Hoa chỉ vào Giang Dã, "Nó bán đấy."

Phong Tử đi vòng quanh Giang Dã mấy lần, giơ ngón tay cái lên cảm thán: "Quá đỉnh rồi, đáng lẽ anh phải tìm thấy nhóc sớm hơn."

Người vừa thoải mái nói chuyện với khách hàng, Giang Dã giờ đây lại cảm thấy ngượng ngùng khi được Phong Tử khen ngợi.

Hắn ôm thành xe ba bánh, tiếc nuối nói: "Nếu ban quản lý thành phố không tới thì có thể số pháo này sẽ bán được hết."

"Không sao, có thể bán được bấy nhiêu là giỏi lắm rồi, chỗ còn lại tự chia nhau đi, chắc hai người đều chưa mua pháo, mang về chơi đi." Phong Tử hào sảng nói.

Yến Hoa móc hết tiền từ trong túi ra, tiền giấy bị vò thành một nắm, một tệ, hai tệ, ba tệ, mười tệ...

Ba người vây quanh đếm thành quả của một buổi tối.

Cuối cùng, Phong Tử cầm một nắm tiền giấy gấp lại gọn gàng rồi nói:" Trừ đi chi phí thì hai người kiếm được tổng cộng ba mươi hai tệ. Đỉnh thật!"

"Em giữ lại một khoản chi phí, còn lợi nhuận sẽ đưa cho hai người tự chia nhau." Phong Tử chia số tiền ra thành hai phần, khấu trừ chi phí của mình rồi đưa số tiền nhỏ còn lại cho Yến Hoa.

Yến Hoa cầm tiền, trong lòng cảm thấy áy náy, nếu không có Giang Dã, anh không biết là mình có thể bán được nổi một đơn hàng hay không.

Giang Dã ở bên cạnh nói: "Là anh Kiều kiếm được đó ạ, may mà có anh Kiều ở đây, nếu không bọn em đã bị quản lý bắt rồi."

Yến Hoa:... Lương tâm càng thêm bất an.

Một tay anh cầm một chồng tiền gồm 32 nhân dân tệ với vài đồng xu, anh dựa lưng vào xe hỏi: "Còn gì ăn không? Đói quá."

"Còn ít thịt bò, em nấu cho hai người hai tô mì nhé."

Ánh mắt Yến Hoa hướng về phía Giang Dã, "Muốn ăn gì nữa không?"

"Em ăn mì chay là được rồi ạ."

"Ở đây không bán mì chay, chỉ có mì thịt bò." Yến Hoa nhìn giá tiền bát mì chay chỉ có 1 tệ rưỡi, không chớp mắt nói dối.

Mối quan hệ giữa anh và Giang Dã dường như đã trở nên thân thiết hơn sau cuộc "sinh tử" tối nay.

"Nhưng mà..." Giang Dã muốn chỉ vào tấm biển nhưng bị Yến Hoa cắt ngang, "Vào trong ngồi đi."

Giang Dã không dám không nghe lời Yến Hoa, hắn sợ anh tức giận nên đành bỏ tay xuống rồi bước vào nhà.

"Thằng nhóc này nghe lời anh thế." Phong Tử nhìn bóng lưng Giang Dã thở dài: "Ước gì em cũng có một thằng em ngoan ngoãn như vậy."

"Nhưng tại sao nó lại gọi anh là anh Kiều?" Phong Tử cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì rất ít người biết đến cái tên này.

"Nó muốn gọi sao thì gọi." Yến Hoa thản nhiên nói.

Quay lại thời điểm nửa năm trước, khi ấy anh vẫn còn chút oán hận khi nhìn thấy Giang Dã vào lần đầu tiên, thế nhưng bây giờ chút hiềm khích đó đã hoàn toàn biến mất.

Giận dữ với trẻ nhỏ có ý nghĩa gì?

Vì đã đóng cửa nên một nửa đèn trong nhà hàng đã tắt hết, chỉ bật một cái ở gian bếp.

Toàn bộ đại sảnh bị bao quanh bởi hai nửa sáng nửa tối, Giang Dã ngồi ở chính giữa khoảng chia cắt sáng tối, trước mặt là luồng sáng kéo dài, sau lưng là bóng đêm đen kịt.

Khi nhận ra Yến Hoa đang nhìn về phía mình, Giang Dã ngồi trên ghế cười toe toét vẫy tay với anh, gương mặt và cánh tay đều đỏ bừng vì lạnh, đuôi tóc dài chạm đến cổ khiến hắn khó chịu, không ngừng đưa tay lên gãi.

Hắn luôn tỏ ra hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, cố gắng hết sức để làm hài lòng người khác.

"Chuyện lúc nãy hỏi thăm đến đâu rồi?" Yến Hoa đột nhiên hỏi.

Phong Tử à một tiếng: "Bố em đã hỏi thăm viện phúc lợi rồi, chắc hai ngày nữa sẽ nhận được câu trả lời. Anh thực sự muốn đưa nó tới đó à?"

"Cũng đúng thôi, em mà là anh thì cũng chẳng muốn chọc vào loại phiền phức này, gửi đi càng xa càng tốt, khuất mắt cho yên." Phong Tử lẩm bẩm.

Yến Hoa mất kiên nhẫn, "Nói nhảm ít thôi, tôi sắp chết đói rồi, mau xuống nấu mì đi, trễ nữa thì không trả tiền."

Phong Tử nói: "Được rồi được rồi, cứ coi như em chưa nói gì đi." Nói xong liền đi vào bếp.

Dưới ánh mắt dõi theo của Giang Dã, Yến Hoa từ trong sân đi vào nhà hàng, sau đó tiện tay bật toàn bộ đèn lên, nháy mắt cả căn phòng đã sáng bừng, Giang Dã ngồi yên, chờ anh Kiều đi về phía mình.

Yến Hoa ngồi xuống ghế rồi rút ra một tờ năm hào từ chồng tiền ba mươi hai tệ.

"Năm mươi hào này coi như chi phí đi lại, còn ba mươi mốt tệ rưỡi thì cứ giữ lại, muốn tiêu bao nhiêu tùy thích." Nhìn những tờ tiền giấy trên bàn kính, Giang Dã bất an hỏi: "Anh Kiều Kiều, anh định đuổi em đi à?"

Yến Hoa cau mày nói: "Đây là số tiền cậu xứng đáng nhận được, thế thôi." Nói xong anh đẩy tiền về phía trước, hai ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

"Cất đi."

"Anh Kiều Kiều, anh có thể giữ chúng giúp em được không? Khi nào cần em sẽ đến lấy." Giang Dã rũ vai nói.

"Ba mươi mốt chứ không phải ba trăm mốt, cậu tự cầm đi." Yến Hoa kiên quyết nói.

Giang Dã cầm ba mươi mốt tệ bằng cả hai tay, gấp chúng lại với nhau rồi bỏ vào túi.

Thấy hắn chịu nhận, lông mày Yến Hoa mới thoáng thả lỏng, mì thịt bò cũng đúng lúc được bưng ra.

"Ăn đi." Yến Hoa đưa một đôi đũa cho Giang Dã rồi bắt đầu ăn.

Nhà Phong Tử còn bán cả đồ ăn sáng, phần xá xíu chiên thơm phức, dầu ớt đỏ tưới lên mặt mì tỏa ra mùi vị hấp dẫn.

Tiền mì do Yến Hoa trả, anh vốn không có thói quen để trẻ con tiêu tiền.

Giang Dã cầm mép bát nhìn Yến Hoa động đũa, sau đó cũng ăn theo, hắn cắn từng miếng nhỏ, cố gắng để không phát ra tiếng động.

"Anh Kiều, tối nay em có thể ở nhà anh được không?" Giang Dã nuốt một ngụm mì, hơi ngước mắt lên, thận trọng hỏi.

"Muộn như vậy không về nhà, cậu tính đi đâu?" Yến Hoa nói mà không thèm ngẩng đầu.

Nghe được câu trả lời khẳng định của Yến Hoa, Giang Dã mới yên tâm. Hắn thực sự sợ nửa đêm phải đi tìm chỗ ngủ ở ven đường.

Yến Hoa nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Giang Dã, trông anh giống phản diện như vậy à?

Nửa năm trước, sau khi trở về từ tang lễ Chu Lập Vĩ, anh còn không đuổi Giang Dã ra ngoài vào ban đêm chứ đừng nói là bây giờ.

"Đừng nghĩ linh tinh nữa, ăn cơm xong về tắm rửa rồi đi ngủ." Nghe được lời này của Yến Hoa, Giang Dã mới yên tâm hơn nhiều.

Chỉ là sau khi về nhà, vẫn còn một vấn đề phải đối mặt.

Giang Dã ngơ ngác đứng ở phòng khách hỏi: "Anh Kiều Kiều, tối nay anh ngủ ở đâu?"

Lần trước trở về, nhà có hai cái giường nhưng Yến Hoa đều không ngủ cái nào mà ngủ trên sofa mấy đêm, nhưng bây giờ mùa đông không giống mùa hè, không chỉ khó ngủ mà còn dễ cảm lạnh. Huống hồ kì nghỉ lễ không chỉ diễn ra trong một, hai ngày.

"Em ngủ trên giường của chú Chu và mẹ, còn anh ngủ trên giường của em, được không ạ?"

Giang Dã gợi ý.

So với việc ngủ trên giường của Chu Lập Vĩ, anh thà ngủ trên giường của Giang Dã, dù sao đó cũng từng là giường của anh, anh gật đầu coi như đồng ý với đề nghị này.

Chỉ là quyết định lần sau sẽ thay giường của Chu Lập Vĩ.

Trong lúc Giang Dã đi tắm, Yến Hoa nằm trên sofa chơi Tetris, khi hình khối cuối cùng rơi xuống, chữ GAME OVER hiển thị trên màn hình.

Cùng lúc đó, giọng nói của Giang Dã vọng ra từ trong phòng tắm: "Anh Kiều Kiều, anh có ở đó không?"

Yến Hoa không kiên nhẫn đặt điện thoại xuống, "Có chuyện gì?"

"Em quên lấy quần áo để thay rồi, anh lấy cho em được không?" Giang Dã rụt rè nói.

Yến Hoa đứng dậy hỏi:" Cậu để ở đâu?"

"Trên giường."

Yến Hoa không tình nguyện đi vào phòng ngủ, nghĩ rằng mình có thể đoán ra căn phòng đã trở nên như thế nào, khắp nơi đều có dấu vết của Giang Dã chẳng hạn, và đồ dùng của anh thì hoàn toàn biến mất.

Nhưng sau khi mở cửa, Yến Hoa không ngờ mọi chuyện lại như thế này.

Đồ đạc trong phòng gần như là giống hệt như một năm trước, điểm khác biệt duy nhất là chúng sạch sẽ hơn rất nhiều, ổ chó trước đây luôn bị Chu Lập Vĩ chê bai, giờ có thể gọi nó là ổ chó sạch sẽ nhất.

Chiếc đèn bàn nhỏ trên bàn là thứ Yến Hoa giành được từ một cuộc thi nào đó, tủ sách đựng đầy sách giáo khoa từ tiểu học đến trung học cơ sở, tất cả đều được sắp xếp gọn gàng, ngay cả những hình dán trên bàn và tường cũng được bảo quản tốt.

Cả căn phòng không có dấu vết nào về cuộc sống của Giang Dã, nhưng ký ức của chính anh thì ở khắp mọi nơi.

Bàn tay giữ cửa của Yến Hoa có chút run rẩy, anh lau mặt, nhặt quần áo trên giường đi về phía phòng tắm.

"Quần áo đây." Yến Hoa đi đến phòng tắm nói.

Cánh cửa mở ra một khe nhỏ, một cánh tay đầy sẹo vươn ra ôm lấy quần áo.

Lúc hắn chuẩn bị rút tay lại thì đột nhiên bị Yến Hoa nắm lấy:" Que Diêm đánh?"

Cánh tay thon dài chằng chịt những vết thương, có cũ lẫn mới, những vết sẹo cũ đã để lại vệt thâm, còn mấy vết sẹo mới chỉ vừa mới đóng vảy.

Nhưng vừa đặt ra vấn đề, Yến Hoa liền ý thức được, người động đến hắn không phải Que Diêm và những người đó.

"Bố cậu?" Yến Hoa thay đổi câu nghi vấn.

Giang Dã gật đầu, có ý đồ rút tay lại: "Anh Kiều, em lạnh quá."

Gió lạnh từ khe hở ùa vào như dao cắt, Yến Hoa buông tay ra rồi dùng sức đóng cửa lại.

Anh ngồi xuống ghế sofa, mở máy nhắn tin cho Phong Tử.

[Chuyện trại trẻ, tranh thủ hỏi giúp tôi, có tin thì báo cho tôi ngay.]

Anh không có năng lực nuôi dưỡng trẻ con, Giang Dã là đứa trẻ ngoan, kẻ thối nát như anh không có quyền can thiệp, nhưng anh càng không thể để Giang Dã trở về với cha của hắn, nếu không sớm muộn hắn cũng sẽ chết trong tay cha mình.

Nhưng nhà trẻ mồ côi có đáng tin cậy không? Yến Hoa không khỏi chửi thề, đứng dậy tìm các loại thuốc trị vết bầm tím.

Khi đi ngang qua di ảnh của Chu Lập Vĩ, anh không nhịn được chỉ tay vào nó, lầm bầm trong lòng: Chết rồi vẫn để lại rắc rối cho tôi, đúng là giỏi thật đấy.

Khi Giang Dã bước ra, hắn nhìn thấy trên tay Yến Hoa đang cầm một đống loại chai lọ, "Đây là thuốc tôi từng dùng, may mà Chu Lập Vĩ vẫn còn chút lương tâm, chưa vứt đi."

"Mẹ và chú Chu đều nói cần phải giữ lại đồ của anh Kiều." Giang Dã giải thích.

Yến Hoa hừ lạnh một tiếng, "Cởi quần áo ra."

"Anh muốn làm gì?" Giang Dã lo lắng hỏi, nhéo một góc quần áo.

Yến Hoa mở miệng nói muốn đánh cậu, nhưng vừa nói, anh liền ý thức được lời uy hiếp này không thích hợp, lạnh lùng nói: "Bôi thuốc."

Giang Dã cầm thuốc, hiểu chuyện nói: "Em tự bôi được ạ."

"Sau lưng thì sao?" Yến Hoa hỏi ngược lại.

Giang Dã không hé răng, ngoan ngoãn vén quần áo lên, trước ngực, bụng và lưng đầy những vết bầm tím.

Mặc dù Yến Hoa đã quen nhìn thấy đủ loại vết thương, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, anh vẫn cảm thấy sợ hãi.

Nhìn thấy những vết sẹo này, Yến Hoa không khỏi nhớ lại ngày đó ở bệnh viện, anh đã không chút do dự để Giang Dã rời đi, nhất thời không nói nên lời.

Giang Dã dường như đọc được suy nghĩ của Yến Hoa, vui vẻ nói: "Không còn đau nữa, thật đó, anh Kiều, nó không còn đau nữa."

Yến Hoa hơi cụp mắt, những sợi tóc rũ xuống che đi cảm xúc trong mắt anh, cứng ngắc nói: "Quay lưng lại."

Thân thể gầy gò của hắn chi chít những vết sẹo, thuốc mỡ màu trắng được bôi lên vết thương, Yến Hoa đột nhiên hỏi: "Cậu có trách tôi không?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com