Edit: Cua🌷_
Yến Hoa không biết nên đối xử với Giang Dã như thế nào, chỉ có thể hướng mắt về phía Chu Lập Vĩ đang treo trên tường.
Anh từng cho rằng bản thân mình sống tốt chính là minh chứng cho sự thắng lợi trước Chu Lập Vĩ.
Nhưng đôi khi cái chết là điều tốt nhất nên làm một lần và mãi mãi, trong khi sống lại phải đối mặt với đủ loại vấn đề khó khăn.
"Tại sao phải trách anh?" Giang Dã khó hiểu, muốn quay đầu nhìn Yến Hoa nhưng cổ hắn bị giữ chặt, không được phép quay lại.
Yến Hoa im lặng bôi thuốc, không trả lời.
Giang Dã giơ ngón tay nói: "Buổi tối anh Kiều chiêu đãi em món mì bò, thịt lợn kho, cho em ở lại nhà, em còn phải biết ơn anh, tại sao phải trách anh chứ?"
"Thịt kho ngon không?" Yến Hoa hỏi.
Giang Dã dùng sức gật đầu, "Ăn rất ngon."
"Ngày mai còn muốn ăn không?"
"Ngày mai em có thể ở lại đây tiếp sao?" Giọng điệu Giang Dã nghe có chút hưng phấn.
Yến Hoa không trả lời mà tiếp tục hỏi: "Muốn ăn không?"
Giang Dã nuốt nước miếng, nói ngắn gọn: "Có ạ."
Nhận được câu trả lời, Yến Hoa cầm di động đang để trên ghế sofa lên, một tay ấn nút đứng dậy, tay còn lại bôi thuốc hỏi: "Trừ thịt kho ra?"
"Anh Kiều ăn gì em ăn nấy ạ." Giang Dã không dám đòi hỏi thêm.
Tiếng bấm phím kéo dài được một lúc, Yến Hoa mới đặt điện thoại xuống, lúc này vết thương đều đã được bôi thuốc xong.
Vết sẹo màu xanh tím được phủ một lớp thuốc mỡ màu trắng. Vết sẹo có thể lành lại vào ngày một ngày hai, thuốc mỡ cũng có thể che lại mức độ nghiêm trọng của vết thương trên cơ thể, nhưng nó không thể giấu được vết sẹo trong tim.
Lúc này, Yến Hoa và Giang Dã giống như hai bệnh nhân cùng mắc chung một căn bệnh, ai cũng bị cha ruột của chính mình ruồng rẫy.
Ít nhất đó là những gì Yến Hoa nghĩ.
Ngày mai là giao thừa nhưng ngôi nhà lại rất vắng vẻ, chẳng có chút không khí năm mới nào cả.
Vào thời điểm này năm ngoái, trong ngôi nhà này chỉ có hai người Yến Hoa và Chu Lập Vĩ.
Năm nay cũng có hai người, Chu Lập Vũ được treo ở trên tường, và người đứng bên cạnh Yến Hoa lại trở thành Giang Dã.
"Ngày mai tôi muốn ra ngoài mua một ít đồ Tết, năm mới nhất định phải náo nhiệt." Yến Hoa tự lẩm bẩm.
Giang Dã cũng không phản đối, "Dạ được."
Chỉ cần anh không đuổi hắn đi, cái gì cũng được.
Yến Hoa chưa bao giờ thích đón Tết Nguyên Đán, mỗi dịp Tết đến anh luôn cãi nhau với Chu Lập Vĩ, năm nay ông không có ở đây ngược lại cảm thấy hơi nhàm chán.
Thực sự rất kỳ lạ.
Sáu tháng trước, anh chưa bao giờ tưởng tượng được mình sẽ dẫn một đứa em trai không cùng huyết thống đi mua quần áo mới để đón giao thừa.
"Cái này bé mặc đẹp lắm, không tin thì cứ hỏi anh trai bé xem." Người bán hàng mỉm cười khen Giang Dã mặc áo đẹp.
Giang Dã không thể mặc áo khoác mỏng nữa vì thời tiết vô cùng lạnh.
"Anh Kiều, anh thấy có ổn không ạ?"
Giang Dã mặc một chiếc áo khoác bông màu đen, xoay tròn trông như con chim cánh cụt.
"Cũng được, bao nhiêu tiền?" Yến Hoa hỏi.
"Chiếc áo này làm bằng lông vũ, mặc rất ấm, ngày mai là Tết Nguyên đán, bên em sẽ bán cho anh với giá rẻ, chỉ năm mươi thôi ạ." Người bán hàng đang cố gắng hết sức thuyết phục anh.
Một chiếc áo có giá trị bằng một phần ba tiền lương hàng tháng của Yến Hoa.
Giang Dã nghe đến giá tiền, theo bản năng vội cởi quần áo, "Anh Kiều, em không thích cái này."
"Không thích?" Yến Hoa liếc mắt liền nhìn thấu lời nói dối của Giang Dã.
Giang Dã vâng một tiếng, nắm lấy cánh tay Yến Hoa nói: "Mình đi thôi."
Yến Hoa giơ tay lên, từ trong túi rút ra mấy tờ tiền giấy, "Cứ lấy cái này đi, tôi đói bụng rồi, về nhà ăn cơm."
Nhân viên bán hàng vội vàng cầm lấy tờ tiền, nhanh chóng đóng gói quần áo rồi đưa cho Yến Hoa.
Cho đến khi ra khỏi trung tâm mua sắm, Giang Dã vẫn còn thấy đau lòng: "Đắt quá."
Yến Hoa lại chẳng quan tâm nói: "Tiền trợ cấp và bảo hiểm của Chu Lập Vĩ đã về một thời gian rồi, đủ cho cậu mua quần áo." Cuối cùng, anh nói thêm: "Tôi chia số tiền thành hai phần, mỗi người một nửa."
Mặc dù Chu Lập Vĩ và mẹ Giang Dã chưa đăng kí kết hôn nhưng ai cũng ngầm hiểu họ là một gia đình, tốt hơn là nên chia đều số tiền cho cả hai.
Anh không muốn cướp đồ của trẻ nhỏ.
Giang Dã vội nói: "Em không muốn, tất cả là của anh Kiều."
Yến Hoa liếc hắn một cái, "Tôi sợ nuốt tiền của cậu, dù chỉ một nửa Chu Lập Vĩ cũng sẽ không đồng ý, đáng tiếc ông ta chết rồi, số tiền này dùng như thế nào là do tôi quyết định."
Nghĩ đến số tiền Chu Lập Vĩ phải đổi bằng mạng sống, vậy mà còn phải miễn cưỡng chia cho mình một phần, hay nghĩ đến cảnh ông ta ở dưới đất nghiến răng nghiến lợi, nhảy cẫng lên nhưng lại bất lực, Yến Hoa trong lòng rất muốn cười.
Con người ta, vẫn phải sống.
Giang Dã nghe xong, lập tức phản bác: "Không, chú Chu nhất định bằng lòng đưa tiền cho anh."
"Mặc kệ ông ta có muốn hay không, dù sao mỗi người một nửa." Yến Hoa dứt khoát nói.
"...Anh Kiều, vậy anh giữ giùm em nhé, khi nào cần em sẽ nhờ anh, nếu không sẽ bị người đó lấy mất." Giang Dã thậm chí còn không muốn gọi cha ruột của mình là bố, nhưng lại thân mật gọi Chu Lập Vĩ một tiếng chú Chu, quả nhiên mối quan hệ của hai người rất tốt, Yến Hoa tự giễu nghĩ.
Nhưng Giang Dã nói cũng có lý, cha hắn là một con bạc, nếu đưa tiền cho Giang Dã, e rằng cũng sẽ đổ sông đổ biển. Dù sao cũng là tiền từ việc Chu Lập Vĩ trả giá bằng mạng sống của mình nên càng không thể phung phí như vậy được.
"Được thôi, à phải rồi, mẹ cậu có bảo hiểm không?" Yến Hoa hỏi.
Giang Dã dùng mũi chân đá vào viên sỏi trên mặt đất, không vui nói: "Có, nhưng đều đã tiêu hết rồi."
Yến Hoa vỗ vỗ đầu Giang Dã, "Vậy trước hết cứ giao tiền của cậu cho tôi, khi nào cần dùng thì cứ tự nhiên đến chỗ tôi lấy."
"Chuyện này đừng để cha cậu biết." Yến Hoa cảnh cáo, anh không muốn dây dưa với một con bạc.
"Em sẽ không nói đâu, anh Kiều, anh yên tâm." Giang Dã cam đoan.
Sự vui giận của trẻ nhỏ rất thất thường, vừa rồi khuôn mặt này còn phủ đầy mây đen, giờ lại vui vẻ trở lại.
Thực sự khá thú vị khi có một người như vậy ở bên cạnh.
Lúc này, chiếc Nokia trong túi Yến Hoa kêu lên hai tiếng.
Là tin nhắn của Phong Tử.
[ Hoàn cảnh của Giang Dã khá đặc biệt, mặc dù cha ruột không quan tâm đến nó, nhưng dù sao nó vẫn còn người giám hộ nên nhà trẻ mồ côi sẽ không nhận đâu. ]
Yến Hoa đọc đi đọc lại tin nhắn hai lần, sau đó nhìn Giang Dã đang đứng bên cạnh, ngoan ngoãn ôm bộ quần áo mới của mình.
"Anh Kiều, sao vậy ạ?"
"Không có gì, về nhà ăn cơm thôi."
Yến Hoa cất điện thoại, nhất thời không biết phải làm sao.
Viện phúc lợi không thể nhận Giang Dã nên hắn chỉ còn cách đi theo cha ruột. Những người lớn tuổi khác trong nhà cũng đều qua đời, anh còn nghe nói trước đây vì nợ nần cờ bạc nên những người trong nhà đều tránh tiếp xúc với ông ta.
Con đường của Giang Dã dường như chỉ còn lại một.
Gala chào xuân trên TV vừa mới bắt đầu, ánh sáng từ TV màu phản chiếu trên bàn kính, bảy món ăn được đặt ngay ngắn trên bàn.
Một đĩa thịt bò hầm đậm đà hương xì dầu, một con cá rô hấp vừa ra lò, bên trên còn điểm thêm hành lá, một nồi sườn kho khoai tây sườn đã mềm nhừ, chỉ cần mút nhẹ là rời xương. Một đĩa trứng Đây là kết quả của hai giờ làm việc bận rộn trong bếp của Master Yến.
"Anh Kiều, thơm quá, anh thật giỏi!" Giang Dã vừa phấn khích vừa ngạc nhiên nói.
Đối với những lời khen ngợi về tài nấu nướng của mình, bề ngoài Yến Hoa trông có vẻ bình thản nhưng thực chất có chút kiêu ngạo nói: "Làm đại thôi." Đã lâu lắm rồi anh mới nấu ăn một cách nghiêm túc như hôm nay, lần nào cũng chỉ ăn qua loa vài miếng, bởi vì năm nay có Giang Dã ở đây nên đột nhiên anh muốn làm một bữa thật ngon.
Giang Dã khen ngợi hết lời này đến lời khác, Yến Hoa bị khen ngợi tới mức hơi xấu hổ, giả vờ mất kiên nhẫn: "Đừng nói nhảm nữa, ăn đi." Khả năng nấu ăn của Yến Hoa là nhờ Chu Lập Vĩ ép buộc mà thành, Chu Lập Vĩ nấu ăn còn dở hơn cả chó nấu.
Nếu không học nấu ăn, anh chắc chắn đã chết đói từ lâu rồi.
Anh biết nấu ăn từ khi bằng tuổi với Giang Dã, ở tuổi mười một, anh đã có thể làm một mâm cỗ giao thừa hoàn chỉnh, gói bánh chẻo, hấp bánh bao đều không thành vấn đề.
Anh không thể nhớ nổi lần cuối cùng anh và Chu Lập Vĩ ngồi ăn cơm một cách bình thường là vào khi nào, anh từng nghĩ rằng chỉ cần cư xử tốt, khiến ông hài lòng thì sẽ nhận được nhiều tình thương.
Nhưng thực tế chứng minh, việc bạn được yêu thương hay không hoàn toàn không phụ thuộc vào việc bạn có ngoan ngoãn hay không.
Nhìn sang Giang Dã, Yến Hoa dường như thấy được chính bản thân mình trong đó, thận trọng, cố gắng lấy lòng, mỗi bước đi đều phải nhìn sắc mặt người khác trong nhà.
Điểm khác biệt nằm ở chỗ người cần được lấy lòng đã đổi từ Chu Lập Vĩ thành chính mình.
Yến Hoa không biết lúc đó Chu Lập Vĩ đang nghĩ gì, có phải ông đã cho rằng anh là gánh nặng đã kéo chân ông xuống hay không.
Nhìn vào một bàn đầy thức ăn, Yến Hoa đột nhiên không còn cảm giác thèm ăn nữa, lặng lẽ nhìn Giang Dã trước mặt.
Lúc này, anh chợt phát hiện dĩa bắp cải xào trên bàn sắp hết, còn sườn bò và sườn heo om ở một bên thì gần như chưa hề bị đụng tới.
Giang Dã hầu như chỉ ăn rau vào mỗi bữa cơm, ra ngoài mua đồ cũng không đòi hỏi thứ gì, ngay cả áo khoác cũng là do Yến Hoa ép mua. Lúc đầu hắn thậm chí còn không muốn mặc thử, nhưng sau khi nghe thấy anh đe dọa hắn mới miễn cưỡng mặc vào.
Hai ngày nay Giang Dã chưa tiêu một xu nào cho bản thân, khi đi ngang qua quầy kẹo hồ lô cũng chỉ nhìn mà không mua. Thay vào đó, hắn dùng tiền bán pháo để mua cho anh một chiếc khăn quàng.
Dù có lương hưu và tài sản thừa kế là ba mươi lăm nghìn nhân dân tệ nhưng hắn vẫn tiêu xài vô cùng tiết kiệm. Cùng Yến Hoa đi chợ còn phải mặc cả với bà chủ quầy hàng, dù giá cả không thể giảm, cũng phải lấy thêm hai cọng hành mới chịu thôi.
Bà chủ chợ đánh giá hắn, tuổi còn nhỏ mà đã rất biết tính toán.