Ta đã ở trong Phật tự suốt mười tám năm.
Mười tám năm sau, ta trở về với thân phận Trường An công chúa.
Mẫu hậu vì muốn bù đắp cho ta, đã tuyên bố trước bao người: sẽ chấp thuận một nguyện vọng bất kỳ của ta.
Ta đưa mắt nhìn quanh, rồi chỉ vào người nổi bật nhất giữa đám đông tầm thường—Ngụy Chiêu, nói:
"Ta muốn hắn làm phò mã của ta."
Về sau ta mới hay, Ngụy Chiêu là thanh mai trúc mã của muội muội ruột ta—Khang Lạc công chúa.
Hai người chỉ còn chờ một thánh chỉ ban hôn là có thể nên duyên.
Nhưng thì sao chứ?
Dù sớm biết như vậy… ta vẫn phải có được Ngụy Chiêu!
1.
Đêm tân hôn.
Ngụy Chiêu say khướt, loạng choạng bước vào tân phòng.
Toàn phủ trên dưới đều nhìn ra, hắn hoàn toàn không cam tâm.
Hắn cũng chẳng buồn che giấu. Dưới lớp men say ửng đỏ, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng đến rợn người.
Hắn hận ta.
Nhưng ta chẳng bận lòng.
Ta—Triệu Tử Ngọc, Trường An công chúa, nay là sủng thần mới của Hoa Kinh.
Vì quốc gia cầu phúc suốt mười tám năm, thanh xuân vùi chôn nơi cửa Phật.
Giờ vinh quang trở về, hoàng hậu đối với ta cầu gì được nấy.
Đến cả Khang Lạc công chúa được sủng ái suốt mười lăm năm cũng phải né tránh phong quang của ta.
Ngụy Chiêu nhỏ nhoi, thì làm gì được ta?
Chỉ là… nhìn dung mạo ấy, ta thật chẳng thể tức giận nổi.
Ngụy Chiêu đẹp thật, lông mày kiếm, mắt như sao, khí chất phiêu dật như thần tiên.
Dung nhan thế này mà nuôi trong phủ để ngắm mỗi ngày, cũng coi như thêm chút thi vị cho cuộc sống.
Ngụy Chiêu bước đến trước mặt ta, lạnh lùng cười khẩy.
Hắn giận dữ cởi bỏ lớp hỉ phục đỏ thẫm bên ngoài, bên trong lại là tang phục trắng đến chói mắt.
Hắn là phu quân ta, mà mặc tang y trong đêm động phòng, chẳng phải là nguyện ta chec sớm hay sao?
Trương ma ma biến sắc, quát lớn:
“Phò mã, sao ngươi dám vô lễ đến thế!”
Ta khẽ xua tay, ra hiệu cho bà im lặng.
Bình thản cất lời:
“Ngươi yêu Khang Lạc?”
Ngụy Chiêu nghiến răng:
“Ngươi biết rõ còn hỏi!”
Hắn uống rượu, có lẽ cũng chẳng màng giữ gì nữa.
“Nếu không phải vì ngươi, người sánh duyên đêm nay với ta… đáng lẽ phải là Doãn Nhi!”
À…
Phủ công chúa này, vốn dĩ là chuẩn bị cho Khang Lạc công chúa Triệu Doãn Nhi.
Nhưng nay ta trở về, nơi này trở thành của ta.
Ta bật cười.
Cảm giác cướp đoạt thật tuyệt!
Bảo sao năm xưa phụ hoàng không chỉ đoạt lấy ngôi báu của tiên đế, mà còn đoạt cả hoàng hậu của tiên đế.
Mẫu hậu ta, từng là đệ nhất mỹ nhân Hoa Kinh, khiến cả hai hoàng tử khi ấy phải động lòng.
Tiên đế giành được mỹ nhân trước.
Nhưng phụ hoàng ta về sau vượt lên, g.i.ế.c tiên đế, ngồi vào ngai vàng, lại còn đường đường chính chính biến tẩu tử ngày trước thành hoàng hậu của mình.
Nói cho cùng, dù ta có biết hay không chuyện Ngụy Chiêu và Khang Lạc hai bên tương ái, thì việc ta làm hôm nay, cũng chẳng khác nào đang noi gương phụ hoàng mà thôi.
Ngụy Chiêu trước mặt ta, là đệ nhất mỹ nam Hoa Kinh.
Khi còn ở chùa Vân Sơ, ta từng nghe danh hắn, nhưng chẳng mấy bận tâm.
Đến khi tận mắt nhìn thấy, ta mới biết mình quá nông cạn.
Quả thực, hắn rất đẹp.
Chỉ tiếc là đầu óc quá kém.
Bảo sao lại bị Nguỵ gia ruồng bỏ.
Chỉ là nếu ta nói thẳng điều đó cho Ngụy Chiêu, e rằng dù có đánh chec hắn, hắn cũng chẳng tin.
2.
Ta cho Ngụy Chiêu hai lựa chọn.
Một là lập tức cởi bỏ tang phục, ta sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hai là, hắn cứ mặc bộ tang phục đó, cút ra sân sau ngủ, đêm động phòng cũng khỏi cần làm gì thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngụy Chiêu, không ngoài dự đoán, chọn ngay phương án hai.
Hắn muốn giữ thân vì Khang Lạc.
Hắn sải bước đi như bay, chẳng chút do dự mà đi thẳng ra hậu viện.
Trương ma ma sững sờ.
"Công chúa, người thật sự để hắn đi như vậy sao?"
"Chứ không thì sao nữa?"
Ta khẽ phất tay, ra hiệu tháo xuống chiếc mão châu nặng nề.
Cúi đầu, nhìn lớp móng được nhuộm đỏ son, lấp lánh dưới ánh nến, kiều diễm tuyệt trần.
Đáng tiếc.
Lần đầu tiên trong đời, ta trang điểm lộng lẫy đến thế…
Vậy mà lại không phải vì người đó.
Năm đó, ở chùa Vân Sơ, ta từng quen biết Ninh Tắc.
Chàng là con trai của một nông dân dưới chân núi, có dung mạo cực kỳ tuấn tú.
Mười tám năm ta ở chùa, vẫn thường lén lút xuống núi tìm chàng chơi đùa.
Ta và chàng từng bắt cá, tìm trứng chim, bẫy ve sầu, đuổi bướm…
Từng cùng nhau nghịch ngợm đủ trò.
Mãi cho đến khi ta cập kê, thành thiếu nữ.
Chàng bỗng trở nên dè dặt, nói nam nữ thụ thụ bất thân, bảo ta từ nay đừng tìm chàng nữa.
Nực cười!
Trong mắt bản công chúa, không phân nam nữ, chỉ có thần tử.
Ta ra lệnh, chàng chỉ có thể thuận theo.
Cho đến một ngày, chàng chec trong vòng tay ta—
Ta mới hiểu rằng, người như ta không nên có bạn.
Có bạn, chính là đẩy người đó vào chỗ chec.
Khi ấy, ta nghẹn ngào nói:
“Ninh Tắc, chỉ cần chàng còn sống, ta có thể chấp nhận một điều kiện… Dù có khó đến đâu, ta cũng sẽ làm.”
“Thật không?”
Trong mắt chàng ánh lên tia sáng khát khao sống.
Chàng nắm lấy vạt áo Phật của ta, yếu ớt cầu xin:
“Vậy… xin nàng bảo vệ Ngụy gia. Nếu Ngụy gia đổ, thiên hạ tất loạn. Nếu nàng có thể làm được, xin hãy cố gắng. Nếu không cũng đành thôi.”
Ngụy gia? Chàng và Ngụy gia có liên hệ gì?
Chàng chỉ cười chua xót:
“Ta là… con rơi của Ngụy gia.”
Mẫu thân của chàng là con gái một vị tội thần, được Ngụy thừa tướng lén cứu, rồi bí mật giấu đi.
Không ngờ ngày qua ngày, nảy sinh tình cảm, rồi có chàng.
Nhưng sự tồn tại của chàng là họa diệt môn với cả Nguỵ gia.
Vì thế phải giấu giếm, gửi gắm trong một gia đình nông dân.
“Lúc mẫu thân mất, mẫu thân không trách phụ thân. Ta cũng không trách… Ta chỉ hận…”
Hận gì? Ta hiểu quá rõ.
Phụ hoàng g.i.ế.c huynh giành ngôi, bao nhiêu trung thần dưới thời tiên đế đều trở thành tội thần.
Ngày ấy, Hoa Kinh đầy rẫy kẻ bị kết tội.
Ngụy gia thoạt nhìn hiển hách, kỳ thực chỉ là con cờ để phụ hoàng trấn an triều thần.
Giờ đã mười mấy năm trôi qua, Ngụy gia dần hết giá trị. Nếu ta là phụ hoàng, ta cũng sẽ nhổ đi cái gai trong mắt ấy.
Ta nghiến răng:
“Được. Chỉ cần ta còn sống, Ngụy gia sẽ không ngã.”
“Tốt… Ta nhất định… sẽ sống…”
Ninh Tắc đã chec trong vòng tay ta.
Thi thể chàng dần lạnh, từng tấc da thịt đều khiến ta như đóng băng từ trong cốt tủy.
Dù bên ngoài nắng rực rỡ, lòng ta vẫn chỉ là một mảnh băng giá.
Chẳng bao lâu sau…
Mẫu hậu cuối cùng cũng nhớ tới ta, cho người triệu ta về kinh.
Trên đường về, ta tự giễu: Ta—một công chúa không quyền không thế, ngay đến cả tình thương của phụ mẫu cũng mỏng manh như sương khói, lấy gì để bảo vệ Ngụy gia?
Cách duy nhất để ta và Ngụy gia có liên hệ, chỉ có thể là liên hôn.
Dựa vào chút áy náy của mẫu hậu lúc ta mới về kinh, ta ngang ngược yêu cầu được gả cho Ngụy Chiêu.
Thứ nhất là hắn cũng giống Ninh Tắc, là kẻ bị Nguỵ gia bỏ rơi.
Thứ hai là hắn rất giống Ninh Tắc.
Lần đầu gặp, ta tưởng mình hoa mắt.
Hạt Dẻ Rang Đường
Nhưng nhìn kỹ… mới hiểu rằng—
Chuyện cũ không thể tìm lại.
Người xưa mãi mãi không thể trở về.