Sống Ở Trường An Thật Không Dễ Dàng

Chương 2



3.



Ngày thứ hai sau đại hôn, công chúa phải vào cung thỉnh an phụ hoàng và mẫu hậu.



Sau ba lần giục bốn lần gọi, Ngụy Chiêu mới chậm rãi xuất hiện, vẻ mặt căm ghét như khắc vào từng nét mày ánh mắt, rõ ràng không hề che giấu.



Ta chẳng mảy may bận tâm, thản nhiên lên đường vào cung.



Thái giám dẫn đường, miệng cười cung kính, nhưng ánh mắt lại xa cách lãnh đạm.



Hậu cung là thiên hạ của mẫu hậu, bà thực lòng yêu thương ai, bọn họ đều rõ như lòng bàn tay.



Tại Trường Ninh cung, ta gặp được phụ hoàng, mẫu hậu và cả Khang Lạc.



Mắt Khang Lạc sưng vù như quả óc chó, viền đỏ hoe, hiển nhiên là vừa khóc xong.

Nàng ta hơi ngại ngùng quay đầu đi, nhưng như nhớ ra điều gì đó, lại ngẩng cao cằm đầy ngang ngạnh, ánh mắt không cam lòng nhìn ta.

Chỉ chốc lát sau, ánh mắt ấy đã gắn chặt vào Ngụy Chiêu.



Ngụy Chiêu cũng chẳng khác gì nàng.



Một đôi tài tử giai nhân, vì ta mà thành kẻ ở chân trời, người nơi góc bể.



Thật đúng là bi thương!



Ta giữ đúng lễ nghi, hành lễ một cách chỉn chu.



Mẫu hậu mỉm cười vẫy tay gọi ta lại gần:



“Với phụ hoàng mẫu hậu của mình, cần gì phải câu nệ như thế? Doãn Nhi, con phải học hỏi Tử Ngọc về quy củ mới được. Nếu một ngày nào đó con cũng hiểu chuyện được như Tử Ngọc, thì mẫu hậu ta đây bớt lo rồi.”



Ta khẽ mỉm cười, cúi đầu bước tới, để mặc mẫu hậu cầm lấy tay mình.



Bàn tay ấy hơi thô ráp, trẻ con lớn lên từ đồng ruộng, làm sao có thể tinh tế như lá ngọc cành vàng?



Mẫu hậu khựng lại, rồi buông tay, nụ cười bên môi cũng nhạt đi vài phần.



Có lẽ, bàn tay này khiến bà nhớ tới mười tám năm ta sống trong cửa Phật.



Khang Lạc lại đỏ mắt, cắn môi, giậm chân liên tục:



“Mẫu hậu có người mới rồi thì chẳng cần kẻ cũ nữa. Nếu con cũng là Trường An công chúa, sao lại rơi vào cảnh thế này?”



Một câu nói, khiến sắc mặt cả phụ hoàng và mẫu hậu đều tái đi rõ rệt.



Ta cúi đầu che đi nụ cười trong mắt, thầm tặng cho Khang Lạc một cái gật đầu đầy tán thưởng.



Nếu nói đến khả năng chỉ bằng một câu chọc giận được nhiều người, thì nàng chắc chắn đứng đầu, không ai dám xếp thứ hai.



Ở điểm này, nàng thật sự là một cặp trời sinh với Ngụy Chiêu.



Khang Lạc cuối cùng cũng nhận ra mình lỡ lời.



Nàng ngập ngừng bước lên, chui vào lòng mẫu hậu, vừa ôm vừa nũng nịu, còn lén kéo tay áo phụ hoàng.



Chẳng mấy chốc, hoàng đế và hoàng hậu đều bị nàng chọc cười.



Ba người họ, thân mật vui vẻ.



Còn ta, như người ngoài cuộc.



Không, ta vốn dĩ đã là người ngoài cuộc rồi.



Mẫu hậu hỏi ta vài câu chuyện hôn sự, rồi lạnh nhạt tiễn ra ngoài, đến một bữa cơm cũng không lưu lại.



Ra khỏi Trường Ninh cung, nụ cười trên mặt ta đã cứng đờ, chẳng còn cười nổi nữa.



Ta kéo vạt váy công chúa dài tha thướt, chầm chậm bước đi.

Ngụy Chiêu đi rồi lại dừng, thi thoảng còn ngoái đầu nhìn lại.



Ta rẽ qua góc hành lang chờ hắn, vừa hay thấy hắn dừng hẳn bước.



Phía sau hắn, Khang Lạc vén váy chạy theo, như chim non tìm tổ, lao tới như bay.



Hai người họ, sắp nắm tay nhau.



Ta bước ra, nhẹ nhàng ho một tiếng.



Đôi tay đang sắp chạm vào nhau kia, lập tức khựng lại.



Ngụy Chiêu mặt đen như đáy nồi, trừng mắt nhìn ta.

Khang Lạc thì vừa xấu hổ, vừa phẫn uất.



Trước khi ta xuất hiện, nàng là công chúa được yêu chiều nhất hậu cung.

Từ ngày ta về, cuộc sống vô ưu vô lo của nàng bỗng có thêm một bóng mây.



Đáng tiếc, đám mây này lại chẳng biết điều, không có ý định tự biến mất.



Hai người nhìn nhau, không nói một lời.



Cuối cùng, như hạ quyết tâm, Ngụy Chiêu vén lớp hỉ phục đỏ, để lộ bộ tang phục trắng toát bên trong.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Doãn Nhi, ta một lòng không đổi, nàng cứ yên tâm.”



Yên tâm gì chứ?



Tất nhiên là, hắn tuyệt đối sẽ không để ta chạm vào người.



Hắn đã hạ quyết tâm, sẽ giữ thân như ngọc vì Khang Lạc.



Tốt quá. Đỡ cho ta phải nghĩ lý do đuổi hắn đi.



Hạt Dẻ Rang Đường

Khang Lạc khẽ kêu lên một tiếng đầy bất ngờ, hiển nhiên là vui đến phát cuồng.



Niềm vui trên mặt nàng ta không cách nào giấu nổi, ánh mắt nhìn ta đầy thương hại, đắc ý, và khoái chí trước tai họa của người khác.



Nàng đang cười nhạo ta, có được người, nhưng chẳng có được trái tim.



Ta cũng bật cười.



Hai con chim hoàng yến vô lo vô nghĩ, sống thật đơn giản và ngây thơ.



Trên đường hồi phủ.



Ngụy Chiêu một mình co rúm lại ở góc xe, cứ như ta sắp làm gì hắn đến nơi.



Ta thấy buồn cười, không nhịn được muốn trêu chọc hắn một chút, xem thử đầu óc hắn có thực sự rỉ sét đến vậy không.



Ta hỏi:



“Ngươi thật sự cho rằng, nếu không có ta chen vào, ngươi và Khang Lạc có thể ở bên nhau sao?”



“Dĩ nhiên. Phụ thân ta đã chính thức xin cầu thân với bệ hạ. Thánh chỉ ban hôn chỉ còn cách nửa bước là tới Ngụy phủ, nhưng lại bị ngươi…”



Ngụy Chiêu càng nói càng giận, đôi mắt đỏ ngầu.



Hắn giáng một quyền vào vách xe, m.á.u rỉ ra nơi khớp tay, vậy mà vẫn cắn răng chịu đựng, không hề rên rỉ hay yếu mềm.



Hắn chịu đựng đau đớn một cách cực kỳ kiêu ngạo.



Mà ta cũng phải cố hết sức kìm nén tiếng cười.



Dù sao, bây giờ ta cũng đang đóng vai một công chúa si tình mù quáng, cướp người vì mê sắc, mà sắc lại không thuận theo, thì phải ủ dột, thất thần, vì tình mà khổ, nhất quyết không được cười thành tiếng.



Về tới phủ công chúa.



Ngụy Chiêu chưa kịp ta ra lệnh, tự giác rẽ sang hậu viện.



Ta gọi:



“Chậm đã.”



“Triệu Tử Ngọc, ngươi còn muốn gì nữa!” Ngụy Chiêu cố nén lửa giận, nghiến răng hỏi.



Ta nhẹ nhàng liếc nhìn hắn một cái, rồi phân phó Trương ma ma:



“Truyền lệnh của bản cung: Phò mã để tưởng niệm tình yêu đã chec, phải mặc tang phục trong bốn mươi chín ngày, ăn chay niệm kinh, đóng cửa sám hối. Trong thời gian ấy, không ai được phép đến quấy rầy.”



“Tuân mệnh!” Trương ma ma tuy ngạc nhiên, nhưng lập tức nhận lệnh không do dự.



Ngụy Chiêu sững sờ.



“Ngươi muốn giam lỏng ta?”



Ta chẳng buồn đáp, thản nhiên bước qua người hắn.



Đúng vậy.



Ta muốn giam lỏng hắn.



Dù sao thì, với danh xưng một công chúa vì tình mà phát cuồng, giam giữ một phò mã tuấn tú như hoa, chẳng có gì là không hợp lý cả, đúng không?

4.



Thực ra, ta còn có chuyện lớn phải làm.



Ngụy Chiêu chỉ là một con mồi. Có mồi, cá tất sẽ cắn câu.



Rất nhanh sau đó, Ngụy thừa tướng đến phủ công chúa.



Ta mời ông ta vào sảnh.



Ngụy thừa tướng khí thế trầm ổn, ngồi ngay ngắn như một pho tượng Phật, đôi mắt cụp xuống, yên lặng chờ ta mở lời.



Ta thì thong thả dùng bữa, từng đũa từng ngụm đều từ tốn, nhàn nhã.



Dùng xong, ta rửa tay sạch sẽ, rồi dùng cao dưỡng da mẫu hậu ban để nhẹ nhàng xoa đều các ngón tay.



Rất lâu sau, ta mới cất lời:



“Ngụy thừa tướng, ta và ngươi… đã từng gặp mặt chứ?”



Ánh mắt ông thoáng qua một tia kinh ngạc.