Sống Ở Trường An Thật Không Dễ Dàng

Chương 10



Ngụy Chiêu lập tức nghẹn lại, không thốt được lời nào.

Thế giới chung quanh, bỗng chốc im ắng lạ thường.



Ta lạnh lùng nói:



“Xem ra ngươi quên lời ta từng dặn. Chỉ cần ngoan ngoãn làm một bình hoa biết cười biết gật, ta đảm bảo ngươi được sống an ổn, trinh tiết nguyên vẹn. Còn nếu không—”



“Ta không ngại tống ngươi đi làm tiểu quan! Nghe nói Tả thừa tướng có một kỹ viện nam mang tên Kim Phong Quán, chắc chắn sẽ rất hợp với ngươi!”



Ngụy Chiêu sợ đến tái mặt.



Nhưng trong mắt hắn lại trào lên một sự nhục nhã sâu cay.



Hắn nhìn ta như muốn rạch nát bằng ánh mắt:



“Triệu Tử Ngọc, ngươi là một con ác quỷ!”



Ta bật cười, một tràng cười phẫn nộ.



Tay buông lỏng, lòng ta cũng trống rỗng.



Nói không thất vọng là giả.



Hắn và Ninh Tắc có gương mặt tương tự nhau, nhưng trí óc lại cách xa một trời một vực.



Ninh Tắc chỉ cần chút đầu mối nhỏ là có thể nhìn thấu toàn cục.



Còn Ngụy Chiêu, sự thật đặt ngay trước mắt, mà vẫn không buồn động não suy xét.



Ta thở dài:



“Ngụy Chiêu, Ngụy gia nuôi ngươi bao năm, ngươi học được gì ngoài mấy trò làm thơ ngắm trăng, ngủ tuyết nằm mây?”



“Việc nước việc dân trong mắt ngươi, chẳng qua chỉ là phàm tục?”



“Ngươi nghĩ mình vì yêu mà sống, vì yêu mà chec, là oai phong lẫm liệt sao?”



“Nếu đúng thế, thì ngươi cứ yên tâm! Ta nhất định sẽ thả ngươi ra ngoài, vì ngươi không xứng với ta.”



Ta xoay người, sải bước rời khỏi, vừa đi vừa lạnh nhạt dặn dò:



“Từ nay về sau, phò mã muốn ra vào tùy ý, đi đâu cũng được, không cần báo với ta. Miễn là hắn chưa chec, thì không tính là chuyện lớn.”



“Rõ ạ!” Trương ma ma lập tức đáp lời.



Ta không hề ngoái đầu nhìn lại, như thể Ngụy Chiêu chưa từng tồn tại.



13.

Chuyện Nguỵ gia đã tạo ra một làn sóng chấn động.



Người người xôn xao bàn tán rằng Ngụy thừa tướng cũng sắp bước theo vết xe đổ của Tả thừa tướng.



Triều đình rúng động, ngay cả chuyện năm xưa khi phụ hoàng mới đăng cơ đã g.i.ế.c người không ghê tay cũng bị người ta lôi ra bàn tán.



Phụ hoàng tức giận lôi đình. Đúng lúc này, lại xảy ra một vụ mưu sát chấn động: Tả thừa tướng bị sát hại ngay tại phủ.



Lời đồn lan nhanh như lửa gặp gió, mọi người đều cho rằng đó là lệnh g.i.ế.c người bịt miệng từ phụ hoàng.



Dẫu phụ hoàng có trăm miệng biện minh cũng không ai tin. Để dẹp yên dị nghị trong triều, ông buộc phải phục chức cho hai ca ca Nguỵ gia.



Thế nhưng Ngụy thừa tướng lại tỏ vẻ sợ hãi, vin vào cớ mình dạy con vô phương, nói rằng hai con trai không xứng giữ chức vụ quan trọng trong kinh, chủ động xin cho hai người được bổ nhiệm ra bên ngoài.



Phụ hoàng dĩ nhiên biết rõ Ngụy thừa tướng đang âm thầm bảo vệ gia tộc. Nhưng để giữ cho triều cục ổn định, ông cũng miễn cưỡng đồng ý.



Và Nguỵ gia, một lần nữa, bình yên vô sự.



Ta lau khô con d.a.o trên tay, cẩn thận giắt lại vào người, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.



Tả thừa tướng, chec là đáng!



Một kẻ kiếm tiền bằng việc buôn bán xác thịt, cả nam lẫn nữ, vừa bất tài, vừa ghê tởm.



Chec như thế, thật không uổng!

Hạt Dẻ Rang Đường



Ta vẫn giữ lệ, mỗi tháng vào cung một lần thăm mẫu hậu. Có khi bà tiếp ta, có khi không.



Bà từng gọi ta là “Tử Ngọc”, “A Ngọc”, giờ thì đổi thành “Trường An”.



Mặt nạ đã rơi, không cần phải đeo lại.



Nghe nói mẫu hậu đã chọn ra bốn người làm ứng cử viên phò mã cho Khang Lạc, tất cả đều thuộc hàng thế gia vọng tộc nhất Kinh thành.



Có điểm chung: hoặc là thân vương có tước vị trọn đời, hoặc là thế tập truyền đời, vĩnh viễn không bị giáng chức.



Mẫu hậu, đúng là người đặt hai chữ “bảo toàn” lên hàng đầu.



Bà không mong Khang Lạc xuất chúng hay khuynh đảo giang sơn, một công chúa, không cần phải quá giỏi giang. Bà chỉ cần nàng ăn no mặc ấm, sống an yên tới già.



Khang Lạc nghe chuyện ấy, bị sốc nặng, nổi giận suốt một thời gian dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Thế nhưng, mẫu hậu chỉ trách mắng vài câu, chứ tuyệt đối không ruồng bỏ nàng.



Ta ghen tị với phúc phận của Khang Lạc, nhưng cũng tự biết mình sinh ra vốn đã thiếu duyên phận với cha mẹ, có ghen cũng chẳng được gì.



Thế nên ta vùi đầu vào việc của mình.



Ta bắt tay liên minh với Ngụy thừa tướng, giúp ông bảo vệ Ngụy gia, đổi lại ông cũng tạo điều kiện để ta âm thầm hành động.



Hôm ấy, mưa như trút nước.



Trương ma ma mặt đầy lo lắng tới báo:



“Có người mang tín vật đến, nói phò mã ngã xuống vực, nhờ phủ công chúa lập tức đến cứu.”



Tín vật là một miếng ngọc bội dính máu, đúng là của Ngụy Chiêu.



“Người đưa tin đâu?”

“Biến mất rồi.”



Ngay lúc ấy, lại có công công đến báo phụ hoàng truyền triệu, lệnh ta lập tức vào cung gặp mặt.



Một bên là phụ hoàng.

Một bên là Ngụy Chiêu.



Khóe mắt ta đỏ hoe, đầu đau như búa bổ.



Ta biết phải chọn bên nào đây?



Ngay khoảnh khắc ấy, ta thấy hối hận.



Ta không nên chọn Ngụy Chiêu.



Thà rằng tự nguyện gả cho Ngụy thừa tướng, hoặc làm bình thê của hai huynh trưởng Nguỵ gia, cũng còn hơn là chọn phải cái gối thêu hoa vô dụng như Ngụy Chiêu!



A Tắc... A Tắc...



Ta nên làm gì bây giờ?

Ta cắn răng, nhắm mắt nhận mệnh, lạnh giọng nói:



“Thay ta bẩm báo với phụ hoàng: ta sẽ đi tìm phò mã. Tìm được người, lập tức vào cung diện thánh.”



Trương ma ma giật mình:



“Công chúa! Làm trái thánh chỉ là tội chec đó!”



Ta chẳng còn tâm trí đâu mà sợ.



Ta kéo lấy dây cương, giận dữ:



“Không đâu. Phụ hoàng sẽ không g.i.ế.c ta.”



Ít nhất là không dám g.i.ế.c công khai.



Ông ấy chỉ dám như bao lần trước, lén lút sai người ám sát ta.



Ta cưỡi ngựa như bay, băng qua cung môn.



Nhìn thấy nét mặt kinh hãi pha tức giận của đám thái giám trong cung, trong lòng ta lại thấy khoái chí.



Ta muốn nghịch mệnh, muốn chọc giận ông ta.



Chúng ta phi nhanh đến chỗ Ngụy Chiêu bị ngã xuống vực.

Quả nhiên có một cái vực thật, nhưng chỉ cao vài mét, không đến mức chec người, nhưng trèo lên thì khó.



Ta dẫn người trèo xuống, mưa mỗi lúc một to, đất đá trơn trượt khiến việc tìm kiếm càng thêm gian nan.



Đi được một đoạn, trong màn mưa, ta thoáng thấy một hang động sáng đèn.



Ngoài hang treo lồng đèn, tinh xảo đến kỳ lạ, như chốn yêu quái ẩn thân, lại quyến rũ mê người.



Ta cẩn trọng tiến vào.



Chỉ mới đi sâu vài bước, liền nghe thấy tiếng nam nữ hòa quyện, nữ thì rên rỉ mềm mại, nam thì thở gấp thô nặng.



Ban đầu, ta ngỡ mình nghe nhầm.

Nhưng càng lắng nghe, tiếng động càng rõ ràng hơn.

“A Chiêu...”



“Chàng không thích Trường An, người chàng thật lòng yêu là ta, đúng không?”



“Chàng nói sẽ giữ mình vì ta, chàng quả nhiên không lừa ta...”



“Giờ ta đã là người của chàng, chàng hãy đưa ta đi... đi thật xa khỏi đây... đến nơi không ai tìm thấy, sống cuộc đời bình yên của chúng ta... được không?”



“Ta không làm công chúa nữa... chàng cũng đừng làm phò mã nữa... được không?”



“Khang Lạc...”



“Khang Lạc...”