Sống Ở Trường An Thật Không Dễ Dàng

Chương 9



Khi đó, ta cũng đứng dưới ánh mặt trời, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp nơi, vậy mà toàn thân vẫn run rẩy vì lạnh.



Cái lạnh ấy như thấm vào tận xương tủy, từng lỗ chân lông, từng sợi tóc đều rét buốt.



Ánh mặt trời không tài nào xuyên qua nổi da thịt ta.



Mẫu hậu yêu Khang Lạc.



Bà muốn điều khiển vận mệnh của nàng, nhưng lại không muốn gánh lấy oán hận từ nàng.



Vì thế, bà cam lòng để Khang Lạc hận ta, cũng không chịu nói ra sự thật.



Khi ta quỳ xin ban hôn, bà hoàn toàn có thể từ chối.



Nhưng vì lòng ham muốn quyền lực, bà lại gật đầu đồng ý.



Còn khi liên quan đến Khang Lạc, bà không hề do dự mà thẳng thừng từ chối.



Là ta tự đánh giá quá cao vị trí của mình.

Tự cho rằng mẫu hậu sẽ công bằng với cả hai, kỳ thực, ta hiểu rõ đó là điều không bao giờ tồn tại.



Hạt Dẻ Rang Đường

Ta biết rõ là vô vọng mà vẫn cố, đúng là ngu ngốc.



Nhưng mà, có đứa con nào đứng trước mặt mẹ mà không từng ngu ngốc đâu chứ?



Ta đứng dưới nắng, vừa lạnh đến buốt tim, lại nóng bừng từng thớ thịt, đầu ngón tay mềm rũ không còn chút sức lực.



Bỗng có tiếng người vang lên:



“Ngất rồi!”



Ta còn tưởng cuối cùng cũng có người phát hiện ra ta sắp ngã.



Nào ngờ, tất cả mọi người lại đổ dồn về một hướng khác.



“Khang Lạc công chúa ngất rồi!”



“Mau truyền thái y!”



“Mang nước ấm đến nhanh!”



Thì ra là vậy.



Ta cúi đầu cười khổ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ghen tị.



Vì sao nàng ta có thể muốn ngất là ngất ngay được?



Rõ ràng là đau đến thế, sao ta lại chẳng thể ngã xuống như nàng?



Ta vẫn phải giữ vững tư thế công chúa, từng bước rời khỏi hoàng cung.



Về đến phủ, ta gắng gượng trèo lên giường, rồi ngủ một giấc không mộng mị.

12.



Khang Lạc bệnh suốt ba ngày, cả hoàng cung rối như ong vỡ tổ.



Đến ngày thứ bảy, ta mới lờ mờ tỉnh lại. Trước mắt là khuôn mặt quen thuộc của Trương ma ma – người hầu cận lâu năm, bên cạnh còn có cả Ngụy Chiêu.



Ta sững người, không hiểu vì sao hắn lại ở đây. Cũng thầm cảm thán, hắn hiếm hoi làm người một lần.



Vậy mà Ngụy Chiêu chỉ cúi đầu, vẻ mặt đầy mỏi mệt u ám:



“Bệ hạ triệu ta và ngươi tiến cung.”



Lại nữa sao…



Quả thật là không dứt ra nổi.



Ngụy gia giờ đã thành một đống hỗn độn, ta đã chấp nhận gánh vác thì không thể lùi bước vì khó khăn.



“Ta biết rồi, ngươi ra ngoài đi!”



Giọng ta lạnh băng, chẳng thèm liếc hắn một cái.



Sắc mặt Ngụy Chiêu khó coi, đỏ bừng cả mặt vì nhục nhã, giận dữ phất tay áo bỏ đi.



Ta cùng hắn như hai người xa lạ cùng bước vào cung, diện kiến phụ hoàng.



Trái với tưởng tượng, phụ hoàng đối với ta thì hòa nhã ôn tồn, nhưng khi nhìn Ngụy Chiêu, ánh mắt lại lạnh băng như sương tuyết.



Việc bất thường tất có uẩn khúc...



Trong lòng ta thầm nghi hoặc, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ, ứng đối cho phải phép.



Rồi phụ hoàng cất tiếng, lời nói như đao bén:



“A Ngọc vì nước mà cầu phúc mười tám năm, là đại công thần của Đại Chu. Ai dám khinh nhờn nàng, tức là chống lại trẫm! Ngụy Chiêu, gan ngươi cũng to lắm!”



Lời vừa dứt, cây trấn xích trong tay người lập tức phóng ra, nện thẳng lên trán Ngụy Chiêu.



Máu đỏ từ vết thương chảy dài xuống trán, Ngụy Chiêu hoảng hốt quỳ sụp xuống.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phụ hoàng lại quát:



“Cút ra ngoài quỳ cho trẫm!”



Ngụy Chiêu luống cuống lui ra, mặt mày tái nhợt, vẻ ngơ ngác vô phương.



Lúc này, ta đã hiểu.



Ngụy Chiêu tưởng hoàng đế là người cha hiền như lời Khang Lạc từng kể, một người dễ dãi, rộng lượng, thưởng vàng bạc châu báu không tiếc tay.



Nhưng hắn đâu biết, hoàng đế chân chính là người chỉ cần một cơn giận, m.á.u chảy thành sông.



Khi Ngụy Chiêu khuất bóng, nụ cười trên mặt phụ hoàng cũng dần nhạt đi.



Ánh mắt người sắc lạnh, tựa lưỡi d.a.o xuyên thấu tim gan.



“Ngụy gia quá đáng, trẫm sẽ thay con xả giận.”



Người phẩy tay, một thánh chỉ rơi ngay bên cạnh ta.



“Có một đạo chỉ dụ, con đến Ngụy phủ tuyên chỉ.”



Ta cúi người nhặt lấy, vừa liếc qua vài hàng đầu tiên, trái tim đã trĩu xuống một nhịp.



Đây là chỉ dụ trách phạt, lên án Ngụy thừa tướng dạy con không nghiêm, bất kính với Trường An công chúa, cho rằng con cháu Ngụy gia không đủ tư cách đảm nhận chức vụ trọng yếu.



Tiện tay, cách chức cả hai ca ca của Ngụy Chiêu.



Mà trong chỉ dụ ấy, không nhắc đến Khang Lạc nửa lời.



Một chữ cũng không.



Tựa như dốc lòng bảo vệ nàng khỏi mọi liên lụy.



Ta là người trực tiếp tuyên chỉ, nghĩa là gì?



Là ép Ngụy Chiêu hận ta thấu xương, khiến ta vĩnh viễn không có ngày yên ổn.



Đây không phải là thay ta xả giận.



Mà là chặt đứt đường lui của ta.



Ta ngẩng đầu nhìn phụ hoàng. Người cũng nhìn ta, ánh mắt không còn một tia ấm áp, chỉ thốt lên vài chữ băng giá:



“Đi sớm, về sớm.”



Thái giám tổng quản mỉm cười:



“Công chúa điện hạ, xin mời. Nô tài sẽ đi cùng người.”



Một đoàn thái giám rầm rộ vây quanh ta, hộ tống ta ra khỏi điện, thẳng hướng Ngụy phủ.

Ta được thái giám tổng quản mời ngồi lên ghế, vẻ mặt hắn cung kính đến cực điểm, hoàn toàn lấy ta làm trung tâm. Thế nhưng một tiểu thái giám bên cạnh lại chẳng đợi ta mở miệng, lập tức cầm lấy thánh chỉ, rào rào đọc lên như nước chảy mây trôi.



Toàn bộ ánh mắt của người Ngụy gia đều đổ dồn về phía ta.



Họ quỳ xuống, miệng không ngừng cầu xin:



"Công chúa khai ân, tha mạng..."



Còn ta, có tư cách gì để tha mạng họ đây?



Sau khi tuyên chỉ xong, ta rời khỏi Nguỵ phủ, quay lại hoàng cung phục mệnh.



Phụ hoàng thậm chí không gặp mặt, chỉ sai tổng quản truyền lại một câu:



“Khang Lạc Công chúa là ánh trăng sáng trên trời, đốm lửa đom đóm nào dám sánh với ánh trăng. Kẻ không biết lượng sức, ắt rước lấy họa sát thân. Công chúa, mong con khắc cốt ghi tâm.”



Ta mỉm cười đáp:



"Nhi thần đã hiểu."



Rồi quay người rời đi, ngẩng đầu nhìn ánh trăng giữa trời.



Trăng thì đã sao?

Cũng chỉ là mượn ánh mặt trời mà soi rọi.



Nếu một ngày trời không có mặt trời, thì trăng cũng chẳng là gì cả.



Còn đom đóm kia – tuy nhỏ bé – nhưng ánh sáng nó phát ra là tự thân mà có.



Phụ hoàng có thể khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, thì ta – Triệu Tử Ngọc – cũng không hề kém cạnh!

Về đến phủ công chúa, Ngụy Chiêu đã đứng chờ sẵn, ánh mắt rực lửa.



“Triệu Tử Ngọc, ngươi thật độc ác! Miệng thì luôn nói mình quang minh lỗi lạc, vậy mà sau lưng lại ngầm mách hoàng thượng, hại hai ca ca của ta bị bãi quan! Ngươi tưởng làm vậy thì ta sẽ khuất phục ư? Đừng mơ!”



Ta nhìn hắn chỉ thấy buồn cười.



Tên này đúng là chuyện gì cũng có thể kéo về tình yêu được nhỉ?



Đúng là đầu óc toàn "tình yêu", đáng chec thật.



Ta vươn tay, siết chặt cổ hắn.