Ta không biết mẫu hậu có cố tình để ta nghe thấy hay không, để thể hiện thiện ý, hay là sự thật vốn dĩ như vậy.
Dù sao thì, ta hoàn toàn không quan tâm.
Ta còn vô số việc phải làm.
Hoàng đế không muốn ta sống, nhưng ta lại rất muốn sống.
Ngày hôm ấy, phụ hoàng truyền ta vào cung.
Vừa bước vào ngự thư phòng, một thanh trấn xích đã lao thẳng về phía ta.
Ta nghiêng đầu, tránh kịp.
Nếu bị thanh trấn xích to như thế ấy đập trúng trán, mặt ta sẽ bị hủy mất.
Gương mặt đẹp thế này mà bị hủy thì thật là đáng tiếc.
Phụ hoàng giận dữ đập bàn, hét lớn:
"Quỳ xuống cho trẫm!"
Ta quỳ xuống, quyết định ra tay trước chiếm thế chủ động.
"Phụ hoàng, sao người lại căm ghét nhi thần đến vậy?"
"Gì cơ?"
Phụ hoàng sững lại.
Xưa nay, chưa từng ai dám hỏi ông ta câu đó.
Ta lặp lại từng chữ rõ ràng:
"Phụ hoàng, vì sao người lại hận nhi thần đến thế?"
"Rõ ràng là Khang Lạc làm sai, tại sao mẫu hậu lại đánh con, phụ hoàng cũng muốn đánh con?"
"Nếu người không thích con, tại sao lại cho con rời khỏi chùa quay về cung?"
"Nếu đã không muốn ban hôn cho Khang Lạc, sao không nói thẳng với nàng ta, lại để nàng ta ôm hận với con?"
"Con rốt cuộc... có phải là con ruột của người không?"
Một khoảnh khắc im lặng vừa ngắn vừa cực kỳ khó xử.
Phụ hoàng nghiến răng, rít lên từng chữ:
"Câm miệng cho trẫm!"
Trong lòng ta bỗng dâng lên một khoái cảm thầm kín.
Loại khoái cảm khi xé toạc chiếc mặt nạ giả dối của kẻ khác, khó mà diễn tả thành lời.
Hóa ra phụ hoàng vẫn còn biết xấu hổ.
Ông ta không đủ can đảm để thốt ra trước mặt ta rằng ta không phải con ruột ông.
Bởi lẽ, tự thú rằng mình đã nuôi con gái của kẻ thù suốt mười tám năm là điều mà một nam nhân bình thường còn không chịu nổi, huống chi là một vị hoàng đế.
Dù rằng ông ta đâu thực sự nuôi ta.
Nhưng danh nghĩa Trường An công chúa, quả thực ta đã mang mười tám năm.
Phụ hoàng không đáp, chỉ ném một tờ thánh chỉ xuống chân ta, lạnh lùng ra lệnh:
"Đi tịch thu Nguỵ gia, thì ngươi vẫn còn là con gái trẫm. Nếu không, thì đi làm con ch.ó vẫy đuôi cầu xin sống sót!"
Ta nhìn tờ thánh chỉ rơi dưới chân, không buồn cúi xuống nhặt.
Chỉ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ông ta:
"Vậy xin phụ hoàng hãy phế bỏ tước vị Trường An công chúa của nhi thần, giáng nhi thần làm thứ dân."
"Ngươi tưởng trẫm không dám à?"
Ta không trả lời.
Làm sao ta biết ông ta dám hay không?
Dù sao đầu óc ông ta xưa nay cũng chẳng giống người thường.
Nếu không, ông ta đâu làm ra mấy chuyện động trời như: g.i.ế.c huynh đoạt tẩu, nuôi con kẻ thù, một đòn triệt hạ hai thừa tướng...
Ta bước ra khỏi ngự thư phòng, cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
Không cần phải diễn kịch với phụ hoàng mẫu hậu, không cần gánh tội thay người, không cần gánh trên lưng gánh nặng mang tên Ngụy Chiêu...
Thật sự quá sảng khoái!
Cuộc đời sảng khoái như vậy rồi, làm công chúa hay không, có quan trọng gì đâu?
16.
Phụ hoàng hạ một đạo thánh chỉ, giáng ta làm thứ dân.
Phủ công chúa không thể ở nữa, ta liền bỏ tiền mua một tiểu viện nhỏ để sống tạm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngụy gia, thì bị phụ hoàng ra tay dọn sạch, xử lý triệt để.
Trước khi xét nhà, Ngụy thừa tướng chạy trốn. Lực lượng cốt cán của Ngụy gia biến mất không dấu vết, chỉ còn lại mấy người già yếu, nữ nhân và trẻ con bị áp giải vào ngục.
Ngay lúc đó, Ngụy Chiêu lại bị đưa về chỗ ta.
Hắn nhìn ta, ánh mắt tràn đầy hận ý, như thể muốn thiêu rụi cả thế gian.
“Triệu Tử Ngọc, ngươi thật độc ác!”
Hắn tưởng ta đã vào cung nói xấu, lợi dụng thân phận công chúa ép phụ hoàng ra lệnh xét Nguỵ gia.
Ta chẳng buồn giải thích, nói với kẻ ngu ngốc nhiều lời làm gì?
Việc dạy dỗ hắn là việc của phụ thân hắn.
Còn ta? Ta chỉ phụ trách "trị hắn" mà thôi.
Hạt Dẻ Rang Đường
Điều hắn hận hơn cả, là hắn hận chính mình.
“Tất cả đều là lỗi của ta. Nếu lúc đầu ta biết kiềm chế bản thân…”
“Ta phải vào cung gặp hoàng thượng. Người muốn g.i.ế.c muốn c.h.é.m thế nào cũng được, chỉ cần tha cho người nhà ta. Họ… vô tội.”
Tới nước này rồi, cuối cùng hắn cũng học được thế nào là gánh vác.
Nhưng ta vẫn thấy thật buồn cười.
Thế giới này thật có người ảo tưởng mình quan trọng tới mức có thể xoay chuyển đại cục?
Ta đọc qua bao sử sách, cuối cùng chỉ ngộ ra một đạo lý: Chúng ta chẳng qua chỉ là hạt cát trong dòng chảy lịch sử. Dù có lóe sáng đôi chút, cũng không thể chống lại được sóng lớn cuộn trào của số mệnh.
Phụ hoàng sớm đã muốn nhổ cỏ tận gốc Ngụy gia.
Mà Ngụy gia cũng đã chuẩn bị từ lâu.
Ta, Khang Lạc, Ngụy Chiêu chỉ là những con cờ trôi nổi trong ván cờ lớn, nhiều lắm là làm lệch hướng chút dòng chảy, làm chậm hoặc đẩy nhanh kết cục…
Nhưng không thể thay đổi điều vốn dĩ đã định.
Ta hiểu điều đó, Ninh Tắc cũng hiểu, Ngụy thừa tướng càng hiểu rõ.
Chỉ có Ngụy Chiêu và Khang Lạc là không hiểu.
Hai người ấy vẫn tưởng rằng thế giới xoay quanh họ, hành động của họ có thể xoay trời lật đất.
Thôi đừng đùa nữa, đây không phải truyện tu tiên đâu!
Ngụy Chiêu nhất quyết đòi đi gặp Khang Lạc.
Ta không ngăn, rộng rãi mở cửa, cho hắn tự do bước ra.
Hắn đến cửa, quay đầu lại nhìn ta với ánh mắt không thể tin nổi, môi mấp máy:
“Ngươi…”
Ta nhếch môi, nửa cười nửa không:
“Sao? Ngạc nhiên?”
Chắc hắn tưởng ta yêu hắn đến tận xương tủy, không nỡ để hắn đi tìm chec.
Nhưng Ngụy gia đã xong rồi, Ngụy Chiêu cũng hết giá trị lợi dụng.
Giờ đây hắn là một quân cờ bị vứt bỏ, một kẻ chẳng còn gì.
Ta chứa chấp hắn, chẳng qua là vì… gương mặt kia còn đáng nhìn.
Hắn còn tưởng gì nữa?
Với thân phận con của trọng thần phạm tội, cái dấu ấn ấy sẽ theo hắn suốt đời.
Hoa Kinh đệ nhất quý công tử nay đã rơi khỏi thần đàn, ngày sau nếu không biết cúi đầu rụt cổ sống tiếp, thì không còn đường nào khác.
Mặt Ngụy Chiêu tái nhợt, môi mím chặt, quay người bỏ đi, sải bước như thể gió thổi lạnh lùng.
Xương cốt hắn đẹp, dáng đi cũng đẹp, có khí thế bi tráng như “gió lạnh sông Dịch Giang tiễn người đi”.
Nhưng chỉ có vậy thôi.
Bên trong hắn trống rỗng.
Chỉ là một chiếc vỏ bọc đẹp đẽ rỗng tuếch, dù ngoài có lấp lánh đến mấy, cũng không thể chạm đến tâm hồn người khác.
Ngụy Chiêu đi biệt ba ngày.
Ba ngày sau, cửa tiểu viện vang lên tiếng gõ.
Khang Lạc đứng trước cửa.
Sau lưng nàng là Ngụy Chiêu mình đầy máu, hấp hối như sắp tắt thở.
Khang Lạc sắc mặt trắng bệch, ánh mắt ngập tràn oán hận và ganh ghét.
Bên cạnh nàng ta là lão ma ma, hét lớn:
“Một thứ dân hèn mọn, thấy công chúa còn không quỳ? Mau quỳ xuống!”
Ta nhìn Khang Lạc, nàng cũng nhìn ta.
Trong mắt nàng tràn đầy kiêu ngạo, không cam lòng, sợ hãi, đủ mọi cảm xúc lướt qua.
Ta bật cười, cúi người định hành lễ…