Khang Lạc lạnh lùng nói: “Đủ rồi. Không cần hành lễ nữa, các người đi xuống đi.”
“Công chúa?” lão ma ma ngơ ngác.
“Xuống đi!” giọng nàng gắt như lệnh.
Lúc này Khang Lạc cuối cùng đã mang dáng dấp của một công chúa thật sự: trên mình có nét quyết đoán sắc lạnh, có khí thế c.h.é.m phăng mọi do dự.
“Ta muốn nói chuyện với ngươi.”
Nàng đóng chặt cổng viện lại, đôi mắt sáng nhưng phức tạp nhìn về phía ta, như muốn nói mà lại không muốn, nhưng lại bắt buộc phải nói.
“Ta không hiểu… vì sao?” giọng nàng khe khẽ.
“Rõ ràng mẫu hậu rất sủng ta, sao mọi việc lại không theo ý ta?”
“Phụ hoàng thương Nguỵ gia đến vậy, sao lại hạ lệnh tịch thu gia sản họ? Có phải vì ta và Ngụy Chiêu đã vượt rào không?”
Đôi mắt trong veo của Khang Lạc đầy bối rối đến tận cùng.
Bỗng nhiên ta hiểu ra: cung đình rộng lớn, người khôn nhiều, vậy mà không ai dám đem sự thật nói rõ cho nàng nghe. Nàng chỉ là một chú chim vàng đẹp đẽ, cả đời chỉ sống trong lồng do người khác dệt sẵn. Thật đáng thương.
Ta không trả lời thẳng câu hỏi của nàng; thay vào đó ta hỏi: “Ngươi có hận phụ hoàng, hận mẫu hậu không?”
Khang Lạc giật mình, trong mắt bùng lên nỗi bất phục và giận dữ, nhưng không hề có thù hằn. Đúng vậy, nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ; làm sao có thể hận cha mẹ mình?
Ta tiếp: “Ngươi thử đoán xem, năm xưa phụ hoàng g.i.ế.c tiên hoàng là vì quyền lực hay vì mẫu hậu? Mẫu hậu rõ ràng đã quyền thế ngang ngửa hậu cung, vậy sao bà còn muốn ghép ngươi vào phủ Vũ Lăng Vương? Phải chăng làm con dâu Vũ Lăng vương lại an toàn hơn làm con gái của hoàng đế?”
Ta dừng lại, để nàng tự lần mò suy nghĩ. Khi trong mắt nàng lóe lên ánh sửng sốt, chứng tỏ đã nhận ra điều gì đó, ta chậm rãi tiếp:
“Ta tin trong lòng ngươi đã có câu trả lời. Có thể ngươi khinh bỉ phụ hoàng, khinh bỉ mẫu hậu, hoặc nghĩ mình đặc biệt khác người. Vậy nếu bây giờ ta mạo hiểm tính mạng, sắp đặt cho ngươi và Ngụy Chiêu cùng đào thoát, trốn đi thật xa, sống cuộc đời yên bình mà ngươi mong muốn, ngươi dám theo không?”
Ta nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt không rời nửa bước, không chấp nhận một chút dối lừa.
Khang Lạc mấp máy môi, lùi lại vài bước không tự chủ. Đôi mắt nàng sững sờ rồi nhanh chóng ầng ậng nước, nước mắt tràn ra, ngập cả khuôn mặt.
“Triệu Tử Ngọc, ngươi là yêu ma!” nàng hét lên, rồi lao về cửa, mở toang, bất chấp ánh nhìn sửng sốt của mọi người, chạy vụt đi.
Ta thản nhiên nhìn bóng nàng khuất dần.
Đúng là đả thương nội tâm. Sao nàng không nghĩ thấu mà lại đến hỏi ta? Rốt cuộc ta vốn không phải loại dễ thương.
17.
Mọi người vội vã chạy theo Khang Lạc.
Lão ma ma đi đầu mặt mày xám xịt, trừng trừng nhìn ta:
“Ngươi đã nói gì với công chúa?”
Ta bật cười: “Giọng điệu này, là muốn ta quỳ xuống thưa chuyện với ngươi à?”
Ta hơi cúi người.
Bà ta như thấy quỷ, hoảng sợ đến mức còn nhanh hơn cả ta, lập tức quỳ sụp xuống đất.
“Nô tỳ không dám!”
Trên gương mặt già nua thoáng hiện vẻ nhục nhã sâu sắc, có lẽ là vì phải quỳ trước một kẻ bị phế làm thứ dân mà thấy xấu hổ, nhưng lại không dám làm càn.
Dù sao huyết mạch hoàng thất đúng là điều kỳ diệu.
Bà ta nhanh chóng đứng dậy, nét mặt lạnh băng, vội vàng tuyên chỉ:
“Truyền ý chỉ của Hoàng hậu nương nương. Nương nương dặn nô tỳ chuyển lời đến người, hãy tự mình quản thúc cho tốt phu quân của mình. Lần này chỉ là cảnh cáo, lần sau sẽ là lăng trì xử tử.”
Nói xong, bà ta cố vớt vát thể diện mà nói thêm:
“Phu thê một ngày ân nghĩa trăm ngày. Lần này, nhờ Khang Lạc Công chúa cầu tình, hắn mới giữ được mạng. Nhưng lần tới thì không còn may mắn như vậy đâu. Khang Lạc Công chúa sẽ gả vào phủ Vũ Lăng Vương, về sau đừng để tên lưu manh này đến quấy rầy công chúa nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười giễu cợt.
Phu thê một ngày ân nghĩa trăm ngày?
Nói đùa gì thế?
Nếu nói có nghĩa phu thê thì cũng là Khang Lạc với Ngụy Chiêu, là mẫu hậu với tiên hoàng.
Chứ tuyệt không phải là ta!
Ngụy Chiêu bị người ta khiêng vào trong, toàn thân bầm dập đến mức không nỡ nhìn.
Theo lời Trương ma ma kể lại, hôm đó hắn đến hoàng cung, quỳ suốt hai ngày vẫn không được gặp Khang Lạc, cuối cùng chờ được lại là một trận đòn roi từ đám thị vệ trong cung.
Danh hiệu “Quý công tử đệ nhất Hoa Kinh”, cuối cùng lại thua cả chức “thị vệ giữ cửa cung”.
Ta cho mời lang trung đến xem bệnh.
Ba ngày sau, Ngụy Chiêu tỉnh lại, đôi mắt từng sáng rực phong lưu kia nay đã hoàn toàn ảm đạm.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Có phải phụ thân đã bỏ rơi ta rồi không?” giọng hắn khàn khàn.
Ta im lặng.
Cuối cùng đầu óc hắn cũng chịu thông suốt một lần.
“Có phải ngươi đã sớm nhìn ra rồi?” vẻ mặt hắn trống rỗng.
Ánh mắt ấy trống rỗng đến đáng sợ, khiến ta bất giác nhớ lại cảnh A Tắc hấp hối năm nào.
Ta hơi mềm lòng, mở cửa sổ cho mùi thuốc bay bớt đi.
“Chăm chỉ dưỡng thương đi. Ngươi còn sống được, đều là nhờ Khang Lạc cả.”
Thân thể hắn khẽ run lên, không đáp lại.
“Thật sao?”
Lâu thật lâu sau, hắn mới thốt lên khẽ khàng.
Vết thương vừa khá lên, hắn liền vùi đầu vào đống sách, ngày đêm nghiên cứu, đến ăn ngủ cũng chẳng màng. Ta thì bận túi bụi, chẳng còn thời gian để ngó ngàng đến hắn nữa.
Ta bị tước bỏ tước vị công chúa, giáng làm thứ dân, khiến dân gian dấy lên không ít lời bàn tán.
Nhưng khác với trước đây, lần này làn sóng phẫn nộ lại trút hết lên đầu Ngụy Chiêu và Khang Lạc.
Mọi người đều nói Ngụy Chiêu lòng tham không đáy, mưu toan hai vị công chúa, cuối cùng chọc giận long nhan.
Còn Khang Lạc Công chúa thì bị chiều hư đến vô pháp vô thiên, không những cướp phu quân người khác mà còn giở trò thị phi, xúi giục hoàng thượng giáng ta làm thứ dân.
Giữa những lời đồn thổi từ dân gian, ta rốt cuộc cũng được làm bạch liên hoa một lần, một đóa sen trắng mong manh, yếu đuối, đáng thương, vô tội.
Và đúng lúc đó, tin tức Khang Lạc sẽ gả cho thế tử Vũ Lăng Vương phủ truyền đến, lần này, tiếng xót thương lại rơi vào đầu vị thế tử kia…
18.
Ngày Khang Lạc thành thân, cả kinh thành rộn ràng náo nhiệt.
Chỉ có Ngụy Chiêu là dường như chẳng hay biết gì, tay ôm lấy quyển sách mà chẳng buồn lật thêm một trang.
Ta mở cửa viện, để hắn có thể nghe rõ những âm thanh rộn rã ngoài kia hơn. Hắn ngẩng đầu nhìn ta một cái, lúc này mới bắt đầu chậm rãi lật sách, thần sắc bình thản, tựa như một bức tranh tĩnh lặng.
Hôn lễ còn chưa kết thúc, một tin tức chấn động đã truyền về kinh thành:
Các nơi nổi dậy bạo loạn.
Loạn dân bỗng chốc xuất hiện khắp nơi, giương cao ngọn cờ “Hoàng đế g.i.ế.c huynh đoạt thê, nghịch thiên trái đạo”.