Sống Ở Trường An Thật Không Dễ Dàng

Chương 27



Sau cùng, cả hai đều khản giọng. Ta uống ngụm nước, cúi xuống truyền sang môi chàng. Chàng mở mắt, dường như phát hiện ra điều gì, nhưng vẫn tham luyến mà uống cạn nước từ miệng ta.



Chàng cười khẽ: “Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều. A Ngọc tuy tốt, nhưng ta phải vào triều rồi.”



Chàng đứng dậy, thong thả mặc y phục, sau lại cúi xuống, cắn mạnh vào vai ta.



Ta khẽ kêu một tiếng — rất đau — nhưng không bằng nỗi đau trong tim.

 

Thân thể chàng lảo đảo, cười khẽ: “Chắc do nàng quá mê người, ta mới buông thả bản thân thế này.”



Thế rồi chàng ngã xuống. Ta theo phản xạ đỡ lấy chàng.



Chàng nhìn ta, dường như cuối cùng cũng hiểu, người đầu gối tay ấp tối nay đã muốn lấy mạng chàng.



Chàng cầm tay ta, từng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.



“Nàng muốn ta ghi nhớ nàng. Nhưng ta thì sao? Ta cũng muốn nàng nhớ kỹ ta.”



“Lần sau, đừng dùng thuốc độc nữa, sẽ khiến nàng xấu đi, nàng nghĩ cách khác đi, nàng thông minh như vậy, nhất định sẽ nghĩ ra…”



Đôi mắt sáng của chàng hoàn toàn mất đi ánh sáng, khẽ khàng khép lại, tay buông rơi khỏi bàn tay ta.



Ta ngồi lặng lẽ, nhìn chàng.



Trong đầu chỉ văng vẳng câu nói vừa rồi.



Chàng nói gì ngốc vậy?



Sao lại có lần sau?

Hạt Dẻ Rang Đường



Nếu có lần sau, ta làm sao có thể g.i.ế.c chàng?



A Tắc, A Tắc, đồ ngốc của ta!



Ta ôm lấy đầu chàng, bật khóc nức nở.



Chỉ khi đó ta mới hiểu, thì ra, nước mắt cũng có thể chẳng cần kìm nén, cứ thế ào ạt tuôn trào như thác đổ.



Thì ra, trái tim con người thật sự có thể vỡ vụn.



Không biết bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng hô hoán c.h.é.m giết, nhưng rất nhanh đã lặng xuống.



Thái giám tổng quản dẫn theo cung nữ, ma ma, đứng ngay ngắn ngoài cửa, cao giọng:



“Khởi bẩm công chúa điện hạ, loạn quân đã bị trừng trị toàn bộ. Nô tài cung thỉnh điện hạ… lên triều.”



37.



Ta trở thành Nữ đế của Đại Chu.



Việc đầu tiên ta làm sau khi đăng cơ là phái người truy sát Ngụy thừa tướng, g.i.ế.c ông ta ngay trên đường trở về quê.



Sau khi điều tra nhiều phía, ta mới biết Ngụy thừa tướng không phải hoàn toàn không biết gì về sư phụ, trái lại còn nắm rõ tường tận, thậm chí đã có chuẩn bị từ trước.



Năm xưa, ông ta và sư phụ ta từng được mệnh danh là “Hoa Kinh song tuyệt” – Ngọa Long Phượng Sồ.



Nhưng tiên hoàng hiển nhiên thiên vị sư phụ Lục Diệu hơn, đối đãi chân thành, đặt nhiều kỳ vọng.



Ngụy thừa tướng biết rõ thủ lĩnh của nhánh nghĩa quân còn lại là sư phụ, nhưng ông ta cố tình giấu giếm A Tắc, lược bớt thông tin then chốt, dẫn dắt suy nghĩ của A Tắc đi lệch hướng.



Dưới sự sắp đặt có chủ đích đó, hai quân cuối cùng tất yếu phải giao tranh và sẽ có người phải chec.



Nếu A Tắc chec, ông ta sẽ tiếp quản Trấn Quốc quân. Nếu sư phụ chec, ông ta sẽ đường đường chính chính trở thành quyền thần đứng dưới một người mà trên vạn người.



Ngụy thừa tướng tội đáng muôn chec!



Giết chec Ngụy thừa tướng xong, ta chưa kịp bi thương thì đã phải vội vàng ổn định triều chính.



Triều đình thời điểm đó đang trong giai đoạn giao thời, lòng người hoang mang d.a.o động.



Ta liên tục tuyên bố: “Tất cả những chuyện trong quá khứ đều xóa bỏ, trẫm sẽ dùng người theo tài.” Nhưng không phải ai cũng tin, luôn có người cho rằng ta là nữ nhân, không xứng ngồi trên ngai vàng.



Vậy nên, ta dùng bàn tay sắt để trấn áp. Vài lần ra tay, cuối cùng cũng dẹp yên được nội loạn, thiên hạ quy phục.



Ta cảm nhận được trong vô hình, mỗi khi đến bước ngoặt trọng yếu, luôn có quý nhân âm thầm tương trợ. Mà tất cả điều đó, chính là kết quả từ sự sắp đặt từ trước của A Tắc.



Tựa như chàng đã âm thầm vì ta mà mở sẵn con đường.



Chỉ là ta chẳng bao giờ kịp hỏi rõ.



Ta lấy nghi lễ đế vương để an táng A Tắc, lấy nghi lễ quốc sư và trọng thần để an táng sư phụ.



Trong một ngày, tiễn biệt hai người quan trọng nhất đời mình, ta nghĩ mình sẽ đau đến đứt ruột, nhưng cuối cùng lại không rơi một giọt lệ nào. Đến mức ta ngỡ rằng bản thân vốn sinh ra đã vô tình, lãnh đạm, nên mới có thể bước lên đỉnh cao quyền lực.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Về sau, có một hôm, không hiểu sao ta bỗng muốn vi hành, liền cải trang dân thường, dạo qua những con phố náo nhiệt.



Đến một ngõ nhỏ tên Phú Dân, ta nghe thấy tiếng ồn ào, một tên lưu manh đang giở trò trêu ghẹo một cô nương bán đậu hũ. Cô nương ấy té ngã, trông rất đáng thương.



Ta ra hiệu cho thị vệ xử lý tên vô lại kia, rồi thản nhiên ngồi xuống quán, gọi một bát đậu hũ.



Cô nương ấy lau nước mắt, rửa tay sạch sẽ, vội vã bưng đậu hũ lên mời ta, nở nụ cười đầy cảm kích.



Hai chúng ta bốn mắt nhìn nhau, cùng ngỡ ngàng.



Là Khang Lạc.



Nàng mặc áo vải thô, không trang sức, da dẻ xanh xao, bàn tay vốn mềm mại giờ đã đầy chai sần.



Nàng lúng túng trong chốc lát, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống cạnh ta, dõng dạc nói:



“Ăn thử đi, đậu hũ này do ta tự tay xay đấy, xem có hợp khẩu vị không?”



Ta ăn một miếng, quả thực rất ngon.



Đường đường là công chúa tiền triều, giờ đây ra phố bán đậu hũ, nàng quả thực đã buông bỏ hết rồi.



Ta gật đầu, hỏi:



“Tại sao không đến tìm ta?”



Nàng bật cười tự giễu:



“Tìm để làm gì? Để phiền đến ngươi sao? Ngươi biết mà, ta vốn không thông minh, sống giữa những người đầu óc linh hoạt như các ngươi thật sự rất mệt mỏi.”



Ta im lặng.



“Đứa nhỏ đâu?” ta hỏi tiếp.



Vừa nhắc đến, nét u buồn hiện lên rõ rệt trên khuôn mặt nàng.



“Mất rồi. Có lẽ nó chê ta không xứng làm mẫu thân, nên chẳng muốn đến với ta…”



Có người gọi thêm một bát đậu hũ, nàng lên tiếng đáp rồi vội đi làm.



Ta ngồi im, lặng lẽ ăn nốt bát đậu hũ.



Nhưng ăn được một nửa, ta bỗng thấy khó chịu trong dạ, cổ họng như dâng lên cảm giác nôn nao, không kiềm được mà khô khan nôn ra.



Thị vệ tưởng ta trúng độc, lập tức bao vây quán, rút kiếm chĩa vào Khang Lạc.



Nàng tái mặt, liên tục xua tay:



“Không phải ta, không phải đâu… ơ… A tỷ, tỷ mang thai rồi à?”



Ta sững người, đưa tay lên bụng theo phản xạ.



Mang thai?



Về cung, Thái y bắt mạch nhiều lần, xác nhận ta mang song thai.



Cả hậu cung hân hoan, triều thần cũng vui mừng, đồng loạt dâng tấu chúc mừng.



Ta đọc được tấu chương của Ngụy Chiêu, lời lẽ bình dị, tựa như bằng hữu hỏi thăm. Cuối chương, hắn tự xin đến Nhạc Thủy – nơi xa xôi nghèo khó nhất – để làm việc thực tiễn cho dân.



Ta chuẩn tấu.



Ngụy Chiêu đã nếm đủ vinh nhục, từng trải phong ba, hắn xứng là một lương thần.



Ta từng nói “Trẫm trọng người có tài, không hỏi thân thế.”



Xử lý xong tấu chương, ta cảm thấy hơi chóng mặt, chống tay lên bàn định đứng dậy thì vô tình chạm phải một cơ quan ẩn. Một ngăn bí mật bật mở, bên trong là một tờ giấy.



Ta khẽ nhíu mày, cầm lên, từ từ mở ra.



Nét chữ quen thuộc đập vào mắt.



“Ta băng núi vượt sông mà đến, cứ ngỡ bản thân là tướng quân cứu công chúa. Nào ngờ, lại trở thành gian thần phá tan giấc mộng nữ đế.”



“Ta nhường ngôi cho nàng, nàng chắc chắn sẽ không nhận, vậy thì tự mình đến lấy đi.”



“A Ngọc, A Ngọc, ta biết phải làm gì với nàng đây.”



Ta nắm chặt tờ giấy, nỗi bi thương như thủy triều ập đến, nước mắt tuôn rơi không ngừng.



Điện ngọc cung son, mái cong cột rồng, mọi thứ vẫn như xưa.



Chỉ là… thế gian này, đã vĩnh viễn không còn A Tắc nữa rồi.



__Hết__