Sống Ở Trường An Thật Không Dễ Dàng

Chương 26



35.



Khi tỉnh lại, ta đã ở trong hậu cung, được sắp xếp ở Trường Ninh Cung – nơi mẫu hậu từng sống.



Những cung nữ xung quanh hầu hết đều là gương mặt cũ.

Họ nhìn thấy ta thì dè dặt, muốn nói lại thôi.

Còn ta thì bình thản hơn họ nhiều. Giống như những ngày trước kia ở phủ công chúa, ta vẫn mặc y phục giản dị, tóc đen buông xõa, không trang điểm phấn son. Ban ngày đọc sách, hoàng hôn tĩnh tọa, đêm đến yên giấc.



Ba ngày sau, ta gặp lại A Tắc.



Chàng tiều tụy đi nhiều.

Nhìn thấy ta bình thản như xưa, trong mắt chàng thoáng hiện lên một tia vui mừng.

Chàng không đội mũ miện, không khoác long bào, toàn thân như trút bỏ gánh nặng, nhẹ nhàng tựa một nhà sư ăn chay niệm Phật.



Chàng đưa cho ta một chiếc lược, ra hiệu bảo ta chải tóc cho chàng.







Ta khựng lại giây lát rồi đưa tay nhận lấy, quỳ phía sau lưng chàng, chậm rãi chải tóc.



Tóc chàng rất đẹp, đen nhánh như mực, óng ánh mượt mà.

Ta thầm thở dài, lòng trào lên nỗi xót xa, người tốt như vậy, vậy mà ta sẽ không bao giờ có được nữa.



A Tắc từ từ quay đầu lại, trong mắt lộ rõ dục vọng mãnh liệt, đột ngột đè ta xuống, dùng tay giữ chặt gáy, áp ta dưới thân.



Tâm trí ta rối loạn, nhưng vẫn ép mình giữ bình tĩnh, lạnh nhạt nói:



"Bệ hạ, thần thiếp là tẩu tử của người."



Chàng khẽ thì thầm bên tai ta:



"A Ngọc, nàng còn muốn lừa ta đến bao giờ?"

"Ta đã thấy hưu thư rồi, A Ngọc, ta vui lắm."



Ta lạnh giọng:



"Chàng lục phủ công chúa của ta?"



A Tắc khựng lại, giọng cũng lạnh theo:



"Đúng, ta xấu. Ta xấu đến mức muốn nàng phải nhớ kỹ cả đời. Nếu ta không phát hiện, nàng còn định giấu ta đến bao giờ? Nàng đúng là đồ tiểu lừa đảo."



Nụ hôn của chàng ào ạt như cuồng phong bão tố.

Ta cố nén cơn giận, gằn từng chữ:



"Nếu là chính thê thì mới được lễ nghi rước dâu. Còn thế này, chẳng phải là không danh không phận sao?"



Chàng bỗng ngừng lại, ánh mắt nhìn ta lạ lẫm xen lẫn thương tổn.



Rồi chàng kéo ta dậy, nắm tay ta lôi đi:



"Đi với ta."



"Đi đâu?"



Chàng không trả lời, chỉ dẫn ta thay y phục rồi ra khỏi cung.



Chúng ta ăn mặc đơn giản như dân thường, như thể vi hành.

Chàng đưa ta rời cung, rời kinh thành, đến một ngôi làng nhỏ dưới chân núi chùa Vân Sơ.



Người trong làng đều quen biết chàng, nhưng ta thì đây là lần đầu tiên đặt chân đến.

Thấy chàng, họ niềm nở chào hỏi, rồi quay sang nhìn ta cười:



"Ối chà, cô nương này xinh quá! A Tắc, đây là nương tử của ngươi à?"



Chàng như thả lỏng cả người, nét mặt hiện lên vẻ thẹn thùng.



"Phải. Chúng ta đã có hôn ước, nàng mồ côi phụ mẫu, ta cũng không còn người thân. Mong các bá phụ bá mẫu làm mai, giúp chúng ta thành thân."



Nói rồi, chàng móc ra một thỏi bạc trao cho dân làng.



Một thỏi bạc ở đây là số tiền lớn, lập tức có người nhiệt tình đứng ra lo liệu mọi việc.



Ta nắm chặt cổ tay chàng, giọng lạnh lùng:



"Rốt cuộc chàng đang giở trò gì?"



Chàng chẳng tức giận, chỉ khẽ thở dài:



"Nàng không muốn lấy hoàng đế Minh Tắc, thì có lẽ sẽ chịu lấy dân thường Ninh Tắc chăng? Nàng bằng lòng không?"



Ta nghẹn lời, rõ ràng biết chàng đang đánh tráo khái niệm. Người vẫn là người, đâu phải đổi tên thì đổi được lòng.



Nhưng ta lại không phản bác nổi.



Chàng nhẹ nhàng ôm lấy ta, khẽ cười:



"Ta biết nàng bằng lòng. A Ngọc của ta trước giờ vẫn là bằng lòng."



Thật nực cười.

Suốt mười bảy năm trước, ta còn không biết mình có thích chàng hay không.



Cho đến khi chàng chec, ta như chec theo một lần.



Hoàng hôn buông xuống, mọi việc đã chuẩn bị đâu vào đó. Ta bị kéo vào phòng, thay đồ tân nương.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bộ áo cưới ấy là của một bà lão trong làng, từng mặc trong ngày thành thân cùng trượng phu. Hai người sống với nhau ân ái cả đời, giờ vẫn khỏe mạnh.



Bà đem chiếc áo cưới ngày xưa ra, gửi gắm bao lời chúc phúc.



Vải thì thô, nhưng đường kim mũi chỉ rất tinh xảo, mặc vào lại rất vừa vặn.



Mọi người đều tấm tắc khen ta xinh đẹp rực rỡ.



Ngay khoảnh khắc đó, ta bỗng muốn bỏ chạy.

Ta và chàng, làm sao có thể giống đôi phu thê già kia?



Ta tự hỏi: Triệu Tử Ngọc, ngươi đang tự dối mình đến bao giờ?



Ta siết c.h.ặ.t t.a.y định giật khăn voan xuống, nhưng một bàn tay khác đã giữ c.h.ặ.t t.a.y ta lại.



"A Ngọc, phải để phu quân vén khăn cưới cho nàng. Đừng lo lắng, đừng vội vàng, cứ theo ta, từng bước một."



Giọng chàng dịu dàng, đầy mê hoặc.

Chàng nắm lấy hai tay ta, dìu ta bước ra khỏi cửa phòng. Sự cẩn trọng và nâng niu của chàng truyền đến tim ta một cách rõ ràng.

Hạt Dẻ Rang Đường



Ta cụp mắt xuống, nuốt trọn vị chua xót.



Triệu Tử Ngọc, ngươi thật sự sa vào rồi!



36.



Trong đêm động phòng, A Tắc bước vào. Tiếng chân chàng vững vàng, xem ra không uống nhiều rượu.



Chàng chậm rãi vén khăn hỉ, trong đôi mắt sáng hiện rõ sự vui mừng.



"A Ngọc, sao nàng lại đẹp thế này?"



Ta vốn là người hư vinh, nghe thế không khỏi khẽ cong khóe môi. "Bệ hạ."



"Phải gọi ta là A Tắc!" Chàng ngắt lời ta, "Hôm nay ta chỉ là A Tắc."



Chàng cúi xuống hôn nhẹ lên môi ta. Ta còn nghe mơ hồ chàng lẩm bẩm một câu: "Cũng chỉ có thể là A Tắc mà thôi", nhưng không rõ ràng.



Chàng dẫn ta cùng lạc vào cơn say tình. Ta nhắm mắt lại, cũng mặc cho bản thân rơi vào đó.



Chúng ta ở lại ngôi làng nhỏ ba ngày.



Đến ngày thứ ba, có binh mã kéo đến. Người dẫn đầu liếc ta một cái, ánh nhìn sâu kín, rồi lập tức cúi đầu chờ A Tắc lên tiếng.



A Tắc nghiêm nghị hạ lệnh: "Hồi cung!"



Về cung, A Tắc bận rộn không ngừng.



Chàng không g.i.ế.c Ngụy thừa tướng, chỉ để ông ta tự xin cáo lão hồi hương.



Trước khi rời đi, Ngụy thừa tướng mắng chàng vong ân phụ nghĩa. A Tắc thuận thế bãi miễn chức vụ của hai huynh đệ Nguỵ gia, bắt họ về phụng dưỡng cha già.



Một đời quyền thần kết thúc, Ngụy gia từ đó suy tàn.



A Tắc lại tiến hành hàng loạt cải cách, khiến triều đình choáng ngợp, chẳng ai đoán được chàng đang toan tính điều gì. Thế nhưng từng chính sách ban ra đều thiết thực và hiệu quả, dần dần mọi người hiểu rằng vị đế vương trẻ này không dễ bị nắm bắt, sự tôn kính dành cho chàng cũng tăng lên gấp bội.



Ta buộc phải thừa nhận: A Tắc sẽ là một hoàng đế giỏi.



Chàng làm việc tuy gấp rút, nhưng lại đủ bản lĩnh để tiêu diệt mọi nguy cơ từ trong trứng nước.



Điều đó cũng chứng minh rằng chàng thật sự rất đáng sợ.



Ta nhìn tờ giấy nhỏ được gửi từ ngoài cung vào, trong lòng nặng trĩu.



Tưởng chuyện của Ngụy thừa tướng đã chấm dứt, không ngờ trước khi đi, ông ta còn âm thầm tung ra đòn cuối cùng, một danh sách binh lính của Lục gia quân, giao thẳng cho A Tắc.



A Tắc sẽ tin sao? Chàng sẽ xử lý ra sao?



Ta không chắc, nên định hỏi thẳng.



Nhưng suốt ba ngày liền, ta không gặp được A Tắc.



Đến ngày thứ tư, chàng mới xuất hiện, thần sắc mệt mỏi, ánh mắt nhìn ta có phần tránh né.



Ta hiểu rõ, nhưng vẫn muốn cho chàng một cơ hội.



“Người của Lục gia quân, bệ hạ định xử trí thế nào?”



A Tắc thoáng khựng lại, rồi nghiêm giọng: “A Ngọc, chốn hậu cung đừng bàn chuyện quốc gia.”







Ta im lặng một lát, rồi khẽ cười.



Đây chính là bi kịch của nữ nhân hậu cung: chàng không đến, ta không thể hỏi; không thể tìm; chỉ có thể chờ.



Thế thì, tại sao ta lại tự chặt cánh của mình, làm một nữ nhân chốn hậu cung của riêng chàng?



Ta bình thản nói: “Thần thiếp hiểu rồi. Để thần thiếp hầu bệ hạ thay y phục.”



“Được.” Chàng nhìn ta, sắc mặt dịu lại đôi chút.



Khoảnh khắc ấy, chàng không còn là người thương, mà giống một kẻ phụ bạc hơn.



Ta cởi áo cho chàng, giúp chàng tắm rửa. Đêm ấy, ta như ngựa bất kham, dây dưa đến tận cùng, chỉ mong khoảnh khắc này khắc sâu vào lòng chàng, khó lòng quên được.