Những ngày tháng khổ cực như vậy mà cô ấy đã chịu đựng được, vậy mà các người lại dùng tư tưởng hẹp hòi của mình để tùy tiện quyết định cuộc sống tương lai của cô ấy, tùy tiện gán cho cô ấy một nhân cách độc ác. Thật là nực cười làm sao!
“Ông trời” thật sự quá thiên vị! Ban cho nam - nữ chính vô số hào quang, ban cho họ tất cả những điều tốt đẹp nhất, nhưng lại cho chúng tôi một kết cục tồi tệ, bi thảm.
Dựa vào đâu mà mạng của chúng tôi không phải là mạng? Dựa vào đâu mà chúng tôi phải làm công cụ hình người để thúc đẩy cốt truyện của nam - nữ chính?
Sau khi biết sự thật, anh đã từng cố gắng phá hủy trật tự của thế giới này. Nhưng mỗi khi anh muốn làm gì đó với nam - nữ chính thì sức mạnh của cốt truyện luôn biến anh thành một người khác.
Anh phát hiện ra rằng mình không thể làm gì cả, câu chuyện đã đi đến hồi kết, số phận của tất cả mọi người đã đến đích của mình.
Nhớ đến số phận của Mạnh Dao, nhớ đến tất cả những gì anh từng làm, anh luôn đau đớn đến mức không thở nổi. Anh còn chưa kịp bày tỏ tình yêu cằn cỗi của mình thì đã bị bóp c.h.ế.t ngay trong trứng nước.
Anh cũng không thoát khỏi liên can với cái c.h.ế.t của cô ấy. Nếu không phải cô ấy mang thai con của anh thì cô ấy sẽ không đi phá thai, cũng sẽ không bị di chứng, di căn gì cả. Cọng rơm cuối cùng của cô ấy cũng sẽ không đứt.
Ngay cả tư cách để lo hậu sự cho cô ấy mà anh cũng không có. Thi thể của cô ấy bị để ở đồn cảnh sát rất lâu, không ai đến nhận.
Kể từ khi anh thức tỉnh, mỗi đêm, anh đều mơ thấy cô ấy, nhớ đến cái t.h.i t.h.ể sưng tấy, thối rữa do ngâm nước. Anh còn nhớ đến đôi mắt sáng ngời của cô ấy khi còn nhỏ, nhớ đến dáng vẻ tự tin, ngạo nghễ của cô ấy khi đứng trên bục giảng thời Đại học.
Khi chưa bị cốt truyện chi phối, rõ ràng cô ấy là người lương thiện, kiên cường đến vậy. Tại sao Mạnh Dao lại phải chịu kết cục bi thảm đến thế? Tại sao lại tùy tiện sửa đổi cuộc đời cô ấy? Sự bất lực và tuyệt vọng sâu sắc bao trùm lấy anh, cuối cùng, anh đã chọn tự sát, kết thúc cuộc đời mình.
Có lẽ là do ý thức của anh quá mãnh liệt nên khi chờ đợi cái chết, trong đầu anh xuất hiện một giọng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chủ nhân của giọng nói đó cho biết ông ta là Chủ Thần, ông ta cảm nhận được sự bất mãn và nỗi oán hận của anh đã tích tụ quá nhiều, vượt qua cả cảm xúc mà được gán cho vai nhân vật lúc ban đầu.
Ông ta nói rằng ông ta có thể cho anh một cơ hội được sống lại, để Mạnh Dao tự thức tỉnh. Nếu cô ấy có thể tự cứu mình thì ông ta sẽ cho cô ấy thoát khỏi sự ràng buộc của cốt truyện ban đầu, để cô ấy sống cuộc đời mình một cách trọn vẹn.
Chỉ cần cô ấy không đi hãm hại nam - nữ chính thì trong khoảng thời gian này, tất cả những gì cô ấy làm sẽ không bị cốt truyện giới hạn.
Nhưng nếu không thể làm được, Mạnh Dao vẫn là nhân vật có tính cách độc ác như đã được thiết lập lúc ban đầu, cô ấy sẽ chấp nhận số phận cũ mà sống tiếp.
Còn anh cũng phải theo diễn biến của cốt truyện, phải sống cô độc cả đời với sự hổ thẹn và không cam lòng. Sống không chút hy vọng thì chắc chắn còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Nhưng anh không chút do dự mà đồng ý, nói: "Được."
Sau khi nói xong câu này, anh bổ sung thêm: "Vậy thì xin các người hãy mở to mắt chó của mình ra mà nhìn cho rõ, rốt cuộc các người đã làm cái quái gì. Cưỡng chế, bắt ép một người lương thiện như vậy thành cái bộ dạng quỷ quái gì."
Anh tin rằng nếu Mạnh Dao tự thức tỉnh được thì chắc chắn cô ấy sẽ không giống như những gì mà cốt truyện đã viết.
Chủ Thần đã chọn thời điểm câu chuyện gần kết thúc để cô ấy thức tỉnh.
Ông ta nói rằng câu chuyện đã gần kết thúc, nhân vật phụ đã hoàn thành về cơ bản sứ mệnh của mình, lúc này, nhân vật phụ mới có thể thoát ly khỏi cốt truyện mà sống.
Anan
Khi sống lại, trở về quá khứ, anh lại bị xóa ký ức một lần nữa, trở thành nhân vật trong tiểu thuyết.