Trong trường có một cô giáo đến tình nguyện giảng dạy từ thành phố lớn. Cô ấy là giáo viên dạy môn Ngữ văn của Mạnh Dao, thường xuyên kể cho các em về thế giới bên ngoài, khuyến khích các em bước ra ngoài.
Cô ấy nói: "Các con, nếu có thể thì hãy bước ra ngoài đi, và đừng bao giờ ngoảnh đầu lại."
Mạnh Dao dựa vào sự khao khát về tương lai và sự khích lệ của cô giáo mà ngày càng nỗ lực hơn. Cô bé nói với anh rằng nhất định cô bé phải ra khỏi núi, phải kiếm thật nhiều tiền, phải mua nhà to cho gia đình.
Sau này, cô bé thi đậu vào trường cấp Hai tốt nhất trong thị trấn một cách thuận lợi, con đường của cô bé đã từ đường núi mà biến thành đường nhựa.
Anh thầm thề trong lòng rằng anh cũng phải cố gắng thật nhiều để bước ra khỏi núi cùng cô bé.
Sau khi tốt nghiệp Tiểu học, anh cũng như cô bé, thi đậu vào trường cấp Hai tốt nhất trong thị trấn. Nhưng vào kỳ nghỉ hè năm đó, cha mẹ ruột của anh đã tìm thấy anh và đưa anh về nhà.
Anh không biết cô bé sống ở đâu, trước khi về nhà, anh vẫn không thể gặp cô bé lần cuối.
Sau khi về nhà, bố mẹ muốn anh được bồi dưỡng thành người ưu tú như anh trai. Dù anh có cố gắng đến mấy thì vì lớn lên ở vùng núi lạc hậu nên nền tảng của anh vẫn quá kém, hoàn toàn không theo kịp những đứa trẻ lớn lên ở thành phố trong việc học.
Sau này, bố mẹ đã đăng ký cho anh rất nhiều lớp học phụ đạo. Để không phụ lòng họ, anh đã cố gắng học tập mỗi ngày, nhưng có lẽ do anh không đủ năng khiếu nên cho dù có học gì thì cũng không bằng anh trai.
Dần dần, họ dành tất cả tình yêu thương cho anh trai.
Anan
Anh đã ở vùng núi suốt năm năm, đã chứng kiến rất nhiều gia đình nghèo khổ bất hạnh, anh hết sức trân trọng mọi thứ mình đang có. Anh nghĩ rằng bây giờ anh có bố mẹ, có anh trai, còn có thể sống một cuộc sống tốt đẹp như vậy thì anh đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Dần dần, anh hòa nhập vào nhịp sống của thành phố, bắt đầu quên đi ký ức khi bị bắt cóc, quên đi khuôn mặt, giọng nói của Mạnh Dao.
Từ khi anh mười lăm tuổi, anh đã hoàn toàn quên đi chuyện mình từng bị bắt cóc, chỉ còn nhớ rằng mình từng bị bắt cóc trong năm năm.
Cho đến khi vào Đại học, anh gặp Mạnh Dao một lần nữa. Ngay cái nhìn đầu tiên khi gặp cô ấy, anh đã cảm thấy cô ấy vô cùng quen thuộc, hình như anh đã gặp cô ấy từ rất lâu rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Để chứng minh điều này, anh đã cho người điều tra cô ấy. Nhưng khi đã tìm thấy tất cả dấu vết về cuộc sống từ nhỏ đến lớn của cô ấy thì nhưng anh vẫn không thể nhớ ra, chỉ cảm thấy sự quen thuộc này ngày càng mãnh liệt.
Sau này, ánh nhìn của Tạ Diên luôn dừng lại ở cô ấy. Hàng ngày, anh én nhìn theo tung tích của cô ấy. Anh phát hiện cô ấy ngoài đi học thì chỉ có đi làm thêm, ngày nào cũng bận rộn đến mức không ngẩng mặt lên thở được.
Để giành được học bổng, cô ấy học ngày học đêm, trên đường đến thư viện, lúc ăn cơm cũng vùi đầu vào sách. Trong vô thức, anh phát hiện ra rằng mình đã thích cô ấy.
Dường như một người luôn cầu tiến và nỗ lực như vậy lúc nào cũng dồi dào năng lượng.
Năm đầu Đại học, Mạnh Dao đã từ chối tất cả những người theo đuổi. Anh không dám tùy tiện làm phiền cô ấy, vì vậy đã âm thầm giấu tình cảm này vào sâu trong lòng.
Cho đến năm thứ hai Đại học, sau khi Mạnh Dao vào Hội Sinh viên, anh cũng gặp được nữ chính Tô Diên - Chủ tịch Hội Sinh viên.
Rõ ràng là mắt anh đang dõi theo Mạnh Dao, nhưng trong đầu lại có một âm thanh đang chi phối suy nghĩ của anh, khiến anh phải nhìn vào cô gái bên cạnh cô ấy.
Sau này, anh dần dần bỏ qua sự tồn tại của Mạnh Dao, theo quỹ đạo của cốt truyện mà thích nữ chính.
Khi anh thích Tô Diên, tất cả ký ức, tình cảm mà anh đã dành cho Mạnh Dao đều bị xóa sạch.
Mỗi khi anh vừa chuẩn bị thức tỉnh thì ký ức đều bị xóa bỏ một cách cưỡng chế, tư tưởng bị tái tạo. Cho đến khi anh theo diễn biến của cốt truyện thì thuận lợi đi đến cái kết cuối cùng.
Vì tinh thần bất ổn mà Mạnh Dao rơi xuống biển và c.h.ế.t đuối, cái c.h.ế.t của cô ấy được truyền thông đăng tải lên mạng với hy vọng là có thể tìm được người thân để lo hậu sự cho cô ấy. Anh nhìn hình ảnh trên tin tức, rất nhiều ký ức xa xưa đều hiện về, anh đã thức tỉnh.
Anh biết mình là một phản diện, Mạnh Dao chỉ là một nữ phụ độc ác, đây là kết cục cuối cùng của cô ấy. Còn kết cục của anh là bị anh trai ruột đánh gãy hai chân, bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà, cả đời cô độc, c.h.ế.t đi trong hối hận và không cam lòng.
Cô ấy đã nỗ lực hơn mười năm, khó khăn lắm mới bước ra khỏi vùng núi, vậy mà các người lại nói cô ấy trở nên độc ác, ích kỷ vì ghen tị với sự ưu tú của người khác.