Cho nên việc đẩy nàng vào lãnh cung, là cách tốt nhất.
Sau đó, Hoàng đế lợi dụng chính những tai mắt Chu Tuế Kỳ gài lại, từng bước dẫn dụ Trình Phái tạo phản.
Chu Tuế Kỳ biết rõ sự thật, nhưng không làm gì được.
Nàng hiểu, bản thân đã không còn đường sống.
Vì thế, nàng kéo ta c.h.ế.t cùng.
Một chén rượu độc mang danh “tình thân”, kết thúc mạng sống của ta.
Trình Phái vì đau đớn mất người yêu, lại trút hận lên kẻ đã c.h.ế.t là ta.. hắn hận ta đến mức không để lại cho ta một nắm tro tàn.
Sau khi hắn khởi binh tạo phản, tấn công vào hoàng thành thành công, mới biết… Tất cả là bẫy.
Di ngôn trước khi c.h.ế.t của hắn. Chỉ có một điều:
“Hãy để ta và Tuế Kỳ được chôn cùng.”
Cận Diệc Chu… thành toàn cho hắn.
Ra lệnh đem t.h.i t.h.ể hắn và Chu Tuế Kỳ, buộc vào nhau, ném thẳng vào bãi tha ma.
Duy chỉ nhất có một điều, Cận Diệc Chu khi ấy, đã làm một việc khiến ta động lòng.
Hắn tìm không ra t.h.i t.h.ể của ta, liền cho người lập một ngôi mộ bằng y phục của ta,đặt linh vị ta trong hoàng gia tự viện, đích thân sai cao tăng tụng kinh cho ta đêm ngày.
Cho nên viêc ta có thể trọng sinh trở lại, có thể cũng là nhờ công đức của chư tăng.
Ta sống lại, Việc đầu tiên ta chuẩn bị chính là bí mật thu thập chứng cứ Trình Phái thông đồng địch quốc, sau đó chờ một thời cơ thích hợp.
Mà hiện tại thời cơ… đã chín muồi.
Phụ thân ta đứng trên đại điện, dẫn theo vài vị đồng liêu, dốc sức khẩn cầu hoàng đế thả người.
Nhưng khi xem xong tấu chương Cận Diệc Chu lại giành lời trước.
Không những không cho phụ thân ta có cơ hội mở miệng, mà còn ban thưởng một phen lớn cho phụ thân ta.
Phụ thân quỳ tạ ơn xong mới ngơ ngác phát hiện… Mình vừa lập công gì vậy?
Lãnh thưởng không đúng.
Không nhận cũng không xong.
Phủ tướng quân lần này… Hắn coi như đã đắc tội sạch sẽ.
Phụ thân ta một hồ ly già chính hiệu, chỉ cần nghĩ một lát là hiểu rõ nên làm gì tiếp theo.
Thông đồng ngoại địch…
Tội này rơi đầu.
Hắn sao dám lôi cả phủ tể tướng xuống nước?
Mà hai nữ nhân Trình gia hiện còn đang ở phủ tể tướng… Lại càng không thể giữ.
Việc đầu tiên sau khi hồi phủ, phụ thân liền định cho người trói hai người đó, áp giải vào thiên lao.
Nhưng ta đúng lúc cản lại.
“Phụ thân à, Tâm phụ nhân… là độc nhất thiên hạ.”
“Nếu cứ thế mà đẩy hai người kia ra ngoài, lỡ như chúng trở mặt cắn lại chúng ta một ngụm, Chu gia ta ta há chẳng phải… bị gậy ông đập lưng ông?”
Phụ thân do dự một khắc, liền lĩnh ngộ thâm ý của ta.
Phủ tể tướng cũng có địa lao, phụ thân sai người mượn từ Kinh Triệu Doãn toàn bộ hình cụ, đích thân ở trong phủ mở đường tra hỏi.
Kỳ thực hình cụ mới dùng được nửa lượt, Trình lão phu nhân và Trình phu nhân đã chịu không nổi, khai sạch tất cả.
Nhưng ta lại đúng lúc xuất hiện tại địa lao, nâng giọng nhắc nhở:
“Phụ thân à, hai người này… xuất thân phủ tướng quân vậy mà chúng ta chỉ mới dùng hình một ít đã khai ra rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nữ nhi thực lo, nếu họ vào thiên lao rồi đột nhiên phản cung, chúng ta há chẳng phải mất hết bằng chứng?
“Thân thể bọn họ… chắc chắn còn cứng cáp lắm.”
Một câu rơi xuống,
Phụ thân liền sai người đem nửa vòng hình cụ còn lại, dốc sức hầu hạ.
Hai nữ nhân kia, quỳ dưới đất, kêu trời trách đất, đâu còn nửa phần phong thái của kẻ năm xưa hành hạ ta sống dở c.h.ế.t dở?
Chứng cứ việc phủ thừa tướng cấu kết ngoại bang đã quá rõ ràng, tất cả nam đinh trong phủ đều bị bắt giam chờ thẩm tội c.h.é.m đầu, nữ quyến phải lưu đày xa xứ.
Chu Tuế Kỳ kẻ đã gả vào Trình phủ, đương nhiên khó lòng thoát được.
Song, nàng còn thê thảm hơn cả đám nữ quyến kia, nàng phải cùng Trình Phái lĩnh án tử hình.
Trước lúc chết, nàng ngửa mặt kêu trời:
“Ông trời bất công!”
Chỉ là nàng nào hiểu được, phúc họa không cửa, tất cả chỉ do người tự chuốc lấy.
Người thê thảm nhất… vẫn là Trình Phái.
Hắn tận mắt chứng kiến từng người trong tộc bị xử trảm, cuối cùng mới đến lượt mình.
Thi thể hai người họ, lần này… bị ném xuống bãi tha ma.
Phụ thân ta nhờ công lao “mật báo” mà được thoát liên can với Trình gia.
Nhưng ta biết, Cận Diệc Chu làm vậy, chỉ vì không muốn nhà mẹ đẻ của ta dính vết nhơ.
Ngày đại hôn của ta, mới thật sự là một hồi phong quang chấn động kinh thành.
Phụ thân đem tất cả đồ quý giá trong phủ, biến thành sính lễ cho ta, mà ta biết điều này chắc chắn do Cận Diệc Chu ngầm sai người an bài.
Đêm động phòng.
Khi khăn hỉ được vén lên,
Cận Diệc Chu chỉ lặng lẽ ôm ta vào lòng.
Hắn thì thầm:
“Kiếp trước, trẫm hao hết tâm cơ, mới cầu được một lần trọng sinh cùng nàng.”
Hắn từng gặp ta từ sớm ở kiếp trước, nhưng khi biệt ly lại chưa từng hỏi tên nhau.
Khi ấy hắn còn tiếc nuối khôn nguôi, nhưng chưa kịp buồn lâu Chu Tuế Kỳ đã chạy đến.
Hắn biết, tướng phủ có hai nữ nhi song sinh. Một trưởng, một thứ.
Nếu người hắn gặp không phải đích nữ được ban hôn với hắn, hắn sẽ đổi hôn ước.
Hắn bèn hỏi tên.
Chu Tuế Kỳ nhìn thấy ánh sáng trong mắt hắn, hiểu ngay trong lòng hắn là ai, Liền nói dối:
“Thiếp… là Chu Tuệ Hòa.”
Cứ như vậy, chúng ta… bỏ lỡ nhau cả một kiếp.
Tiền kiếp, Chu Tuế Kỳ chiếm hết vinh sủng, nhưng vẫn không từ bỏ việc tranh đoạt với ta.
Nàng không buông tha Trình Phái, dù hắn đã là vị hôn phu danh chính ngôn thuận của ta.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Trình Phái bị quy củ hôn ước trói buộc, chỉ có thể cam chịu.
Nhưng hắn vẫn luyến tiếc, mà Chu Tuế Kỳ sau khi làm hoàng hậu cũng không chịu buông tay.
Nàng ngầm liên lạc với Trình Phái, rồi mới có tất cả những chuyện sau này.
Cận Diệc Chu trong mắt đầy thương xót:
“Tuệ Hòa… Đời này, trẫm rốt cuộc… cũng bảo vệ được nàng.”
Hết.