Trình Phái đang thao luyện trong quân doanh, không hề có phòng bị, liền bị bắt đi ngay tại chỗ.
Lần thứ hai, hắn bị tống vào thiên lao.
Tội danh?
Không rõ.
Trên triều, không ít người đứng ra vì phủ tướng quân mà nói chuyện.
Ai nấy đều nghĩ… đây chẳng qua là một chiêu “giết gà dọa khỉ” của Hoàng thượng, là vì Trình phủ gần đây… thế lực quá lớn.
Nhưng hơn mười ngày trôi qua, Trình Phái vẫn bị bịt miệng, trói chặt, quẳng trong ngục tối hôi thối.
Lúc hắn đói đến lả người, lại bị ép uống một chén canh sâm, chỉ để duy trì tính mạng.
Thế nhưng tội danh, vẫn không ai biết là gì.
Phủ tướng quân rốt cuộc cũng bắt đầu luống cuống.
Lão tướng quân và Trình đại tướng quân đích thân vào kinh.
Nhưng hành động của Cận Diệc Chu lúc này… Lại khiến toàn triều chấn động.
Hắn hạ lệnh giam hết những người Trình phủ mang theo vào cung!
Triều đình lập tức rơi vào cục diện căng thẳng.
Những lời cầu xin, khuyên giải trước kia đều im bặt.
Người có mắt nhìn đều hiểu Trình phủ đã phạm phải đại tội rồi.
Trình phủ không còn cách nào, đành lấy lý do “biên cương chiến sự khẩn cấp” để gây áp lực ép triều đình thả người.
Nhưng Cận Diệc Chu chẳng những không thả, mà còn tự mình đề bạt vài nhân tài, nhanh chóng giải quyết xong cục diện biên cương.
Lúc này Trình phủ mới thật sự sốt ruột.
Trình lão phu nhân và Trình phu nhân đích thân đến phủ tể tướng cầu kiến phụ thân ta.
Dù sao hiện tại, phủ tể tướng và phủ tướng quân đã cùng buộc trên một sợi dây.
Lần đầu tiên tại đời này gặp lại hai nữ nhân ấy, tâm ta sát khí trào dâng.
Kiếp trước.
Một người là lão phu nhân ôn hòa nhân hậu, một người là chủ mẫu kiêm mẫu thân mẫu mực.
Thế nhưng chính hai người bọn họ, ngoài mặt cho ta thể diện, sau lưng lại suýt khiến ta c.h.ế.t không kèn không trống bởi đấu đá trong hậu viện!
Ban đầu, vì e ngại Trình Phái, họ còn giả bộ dịu dàng.
Đến khi nhận ra Trình Phái không hề đứng về phía ta, liền thêm phần tàn độc, bức ép ta không kiêng dè.
Ta từng tưởng rằng, bọn họ chỉ lo sau này Trình Phái chấp chưởng phủ tướng quân, ta một thân là chính thất sẽ nắm quyền nội viện.
Nhưng đến cuối cùng… Ta mới biết tất cả đều là do Trình Phái ngấm ngầm sai khiến!
Ta mãi không quên ngày đó, khi ta chất vấn hắn, trong mắt hắn ngập tràn là sự oán độc.
“Chu Tuệ Hòa… nếu không có ngươi, Tuế Kỳ sao lại bị tách khỏi ta?!”
Ta thật sự… hoàn toàn không biết gì cả.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta chưa từng tranh giành tình cảm, chưa từng là người vô lý chốn hậu viện.
Nếu hắn đã có người trong lòng, Ccỉ cần một lời thoái hôn thì ta thà suốt đời không gả, cũng không muốn làm lỡ duyên lành của người khác.
Nhưng bọn họ lại giấu diếm xong quay ra hãm hại ta.
Thế nên ta sao có thể biết được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngày ấy, Trình Phái bóp cổ ta, lực đạo trên tay càng lúc càng mạnh.
“Việc hủy hôn, sao có thể là do ta mở miệng?”
“Ngươi ngày đêm ở cạnh nàng ấy, sao lại có thể không nhìn ra điều gì?!”
Hắn vứt ta xuống đất, ta khó nhọc thở dốc, ngay khoảnh khắc ấy mọi chuyện đã sáng tỏ.
Hắn tuy tuổi trẻ đắc chí, nhưng thân là thứ tử, căn cơ không ổn.
Người hắn lấy chỉ có thể là ta, đích thứ nữ phủ tể tướng.
Chứ bản thân hắn làm sao xứng với đích trưởng nữ?
Nhưng hắn vốn không hề thích ta, cũng không còn đường lùi, cho nên hắn đành đem mọi bất mãn… trút lên đầu ta.
Cho dù ta đã gả vào phủ, vì hắn làm biết bao chuyện, thì cũng không bằng nổi hình bóng người năm xưa hắn từng yêu.
Hắn để mặc ta mòn mỏi tàn úa, thỉnh thoảng còn ban cho vài câu quan tâm giả tạo cũng chỉ vì không muốn ta gục ngã quá sớm.
Rõ ràng là hắn gây ra tất cả, cuối cùng lại quay đầu… đổ hết tội lên ta.
Sau khi ta chết, t.h.i t.h.ể ta bị người hầu của Trình phủ ném thẳng đến bãi tha ma.
Trình Phái nói:
“Ngươi không xứng được nhập tổ phần nhà họ Trình.”
Ta không xứng… vậy Tuế Kỳ xứng chắc?
Ta c.h.ế.t rồi Trình lão phu nhân và Trình phu nhân cười tươi như hoa.
Vì của hồi môn của ta… rơi hết vào tay họ.
Đời này gặp lại… oan có đầu, nợ có chủ.
Món nợ m.á.u kia… ta sẽ từng chút từng chút một, đòi lại.
Trình lão phu nhân thân là cáo mệnh phu nhân.
Sau khi thương nghị cùng phụ thân ta, đích thân viết một phong thư xin tấu, gửi kèm theo tấu chương của phụ thân, cùng dâng lên cho hoàng đế
Ý đồ rất rõ ràng là muốn liên thủ phủ tướng quân và phủ tể tướng tạo áp lực với hoàng đế, để cứu Trình Phái thoát hiểm.
Giờ phút này nếu Trình Phái thật sự ngã xuống, tướng phủ có lẽ cũng sẽ tan rã theo.
Người của tướng phủ, quả thực hơn người ở chỗ:
Trong nhà đấu tới c.h.ế.t cũng không sao, nhưng ra ngoài… đều một lòng giữ mặt mũi cho nhau.
Chỉ là vất vả lắm mới đưa Trình Phải giam vào ngục.
Cho nên để tránh cho việc hắn được đưa ra ngoài sớm… Ta tự nhiên cũng có chuẩn bị.
Ta tìm được cơ hội, len lén nhét chứng cứ ta thu thập bấy lâu vào trong tấu chương của phụ thân.
Hơn nữa còn tốn không ít công sức, để chắc chắn nó bình yên vô sự xuất hiện trong thư phòng của Cận Diệc Chu.
Kiếp trước, sau khi Chu Tuế Kỳ c.h.ế.t không lâu, Trình Phái tạo phản.
Trước đó, hắn đã sớm thông đồng với địch quốc, chỉ là đang chờ thời cơ mà thôi.
Một mặt, hắn lợi dụng Chu Tuế Kỳ giúp hắn cài tai mắt trong hậu cung, một mặt, hắn dựa vào viện trợ từ ngoại bang.
Muốn cướp đế vị, với hắn mà nói chẳng phải việc gì khó.
Bọn họ đều tưởng Chu Tuế Kỳ gây chuyện trong cung nên mới bị đẩy vào lãnh cung.
Kỳ thực… Hoàng đế sớm đã phát giác, tất cả chỉ là diễn.
Hoàng đế chưa thể trở mặt với phủ tể tướng vào lúc đó, thêm việc Chu Tuế Kỳ vẫn còn giá trị lợi dụng.