Vậy thì cách giải thích duy nhất, những món quà có vẻ như là hai phần này, từ trước đến nay chỉ dành cho một người.
Đó chính là Lục Lâm.
Tôi không kìm được nhìn về phía Lục Tuyết trên giường bệnh.
Một suy nghĩ cực kỳ đáng sợ không kiểm soát được hiện lên trong đầu.
Lẽ nào sâu thẳm trong lòng Giáo sư Lục, ông ta chưa bao giờ thực sự chấp nhận sự thật rằng con gái lớn đã qua đời?
Thậm chí, ông ta còn hy vọng Lục Tuyết đang ngủ say có thể thay thế Lục Lâm đã chết?
Ông ta muốn dùng chữ "Lâm" để che lấp mọi thứ về em gái?
Bao gồm cả sinh mạng?
Nếu vậy, cảnh báo mất cân bằng âm dương của lệnh bài Quỷ Giới, có lẽ cũng có thể giải thích được.
Trong căn phòng bệnh tưởng chừng như yên bình này, rốt cuộc đang ẩn chứa một chấp niệm méo mó như thế nào?
Tôi cảm nhận được một cánh cửa còn tăm tối hơn nữa.
Ở đó có một câu đố khiến người ta đổ mồ hôi, đang chờ tôi giải mã.
12
Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, điện thoại tôi reo lên, hiện "Giáo sư Lục.".
Là Sơn Dương gọi.
"Alo, Phương Tử, chúng ta có bị lộ không?"
"Tại sao?"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Vừa nãy tớ vẫn canh ở lớp Giáo sư Lục, ông ta đang dạy học thì đột nhiên chạy đi.”
"Tớ lén lút đi theo, phát hiện ông ta đi thẳng đến bệnh viện.”
"Giờ sắp đến rồi, cậu chuẩn bị tâm lý đi."
Tôi ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Giáo sư Lục đi xuống từ một chiếc taxi ở đằng xa, đi thẳng về phía tôi.
"Biết rồi, cúp máy đây."
Sau khi cúp điện thoại, tôi đứng yên tại chỗ, thản nhiên nhìn Giáo sư Lục.
Rõ ràng là ông ta đã lắp một thiết bị nào đó trong phòng bệnh, để nghe lén hoặc giám sát mọi động tĩnh trong phòng.
Tôi đã nghĩ rằng ông ta sẽ trở mặt ngay.
Nhưng không ngờ, ông ta đi đến trước mặt tôi, lại bình thản như thường.
"Cậu là... Phương Thiên Tục năm hai?"
Tôi cũng vội vàng thể hiện sự khiêm tốn của một sinh viên.
"Giáo sư Lục, sao thầy lại biết em ạ?"
Ông ta cười:
"Trước đây cậu đã dũng cảm đấu tranh với tên tội phạm trên tàu hỏa.”
"Chiếc cờ khen thưởng 'hành động nghĩa hiệp' đã được gửi đến trường chúng ta, sao tôi lại không biết chứ!”
"Sao, bây giờ lại chạy đến bệnh viện làm việc tốt nữa à?"
Vẻ mặt tôi lộ ra sự xấu hổ.
"Giáo sư Lục, em xin lỗi!
"Vừa rồi em... Đã lén đến thăm chị Lục Tuyết."
"Ồ?" Vẻ mặt ông ta không thể hiện vui buồn.
"Cậu quen Tiểu Tuyết à?"
Tôi gật đầu.
"Không giấu gì thầy, anh trai em... Là người thầm yêu chị Lục.”
"Sau khi chị ấy gặp chuyện, anh ấy suy sụp tinh thần, ngày nào cũng đòi tự tử.”
"Cho nên em nghĩ đến đây..."
"Tôi vốn dĩ muốn lén chụp vài tấm ảnh của chị ấy, để anh trai em phấn chấn lại.”
"Nhưng thầy yên tâm, em không chụp.”
"Em đã kịp thời nhận ra sai lầm của mình, và cảm thấy vô cùng xấu hổ.”
"Giáo sư Lục, em thực sự xin lỗi, thầy có đánh mắng em thế nào cũng được!"
Nói rồi, tôi cúi đầu xuống, tỏ vẻ sẵn sàng chịu trận.
Giáo sư Lục nghe tôi nói xong, lại khẽ thở dài một tiếng.
"Thật không ngờ, trên thế giới này, vẫn còn có người nhớ đến Tiểu Tuyết.”
"Thôi được, có lẽ tôi đã quá cố chấp rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Có lẽ Tiểu Tuyết, con bé cũng rất muốn gặp bạn bè!"
Lời này nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi không biết phải tiếp lời thế nào, chỉ ngây người "à" một tiếng.
Ông ta tiếp tục hỏi:
"Anh trai của cậu... Tên là gì?"
"Ồ, anh trai em tên là Phương Kế, là bạn cũ của chị ấy, chắc thầy biết ạ."
"Phương Kế?"
Giáo sư Lục lắc đầu.
"Hình như tôi thật sự chưa từng nghe qua cái tên này."
"Hả?" Tôi lập tức gãi đầu một cách ngại ngùng.
"Xem ra nói là bạn bè, đều là anh trai em tự đa tình rồi."
13
Sau khi chia tay Giáo sư Lục, tôi vừa đi được vài bước.
Sơn Dương từ một lùm cây phía sau "vọt" ra.
"Thế nào rồi? Đã điều tra được gì chưa?"
Tôi kể sơ qua suy đoán của mình cho cậu ấy nghe, cậu ấy há hốc mồm mãi không khép lại được.
"Cái gì? Trên đời này lại có người bố như vậy sao?"
Tôi thở dài.
"Tớ không chắc chắn, cũng không dám tin.”
"Cho nên tớ còn phải xác nhận lại."
"Xác nhận bằng cách nào?"
"Bây giờ tớ cần..."
Nói đến nửa câu, chân tôi loạng choạng, suýt ngã.
Sơn Dương vội vàng đỡ lấy tôi.
"Sao vậy Phương Tử, không sao chứ?”
"Tớ thấy vừa rồi Giáo sư Lục cũng đâu có đánh cậu!"
Tôi dở khóc dở cười.
"Ông ta không đánh tớ.”
"Nhưng nếu chuyện này không giải quyết được, thì tớ cũng sẽ có chuyện."
Tôi bảo Sơn Dương về trường trước, còn mình thì đến nhà chị Vân Đàm.
Với cấp độ Quỷ Giới hiện tại của tôi, vẫn chưa thể tự mình triệu hồi quỷ sai.
Nhưng tôi cần xác định, liệu linh hồn của Lục Lâm có thực sự vẫn còn ở lại nhân gian hay không.
Từ mức độ tinh xảo của chữ được giấu trong chuông gió mà xét.
Người trốn trong tòa nhà thí nghiệm để điều khiển bóng ma, không ngoài dự đoán chính là Giáo sư Lục.
Văn phòng của ông ta ở ngay trong tòa nhà thí nghiệm mới.
Đồng thời ông ta cũng có đủ kiến thức chuyên môn, để thực hiện màn trình diễn ánh sáng đó.
Giờ xem ra, ông ta cũng có động cơ.
Tôi không biết ông ta đang âm mưu điều gì trong tòa nhà thí nghiệm bỏ hoang đó.
Nhưng có một điều chắc chắn, ông ta muốn dọa mọi người đến đó phải bỏ chạy.
Việc Thường Lâm mất tích là một sự cố, có lẽ anh ấy cũng giống như Đái Ngọc Điền, đã vạch trần được sự thật về bóng ma.
Có lẽ là vì một lý do nào đó khác.
Nhưng việc anh ấy bị giam giữ mà không bị hại, bây giờ đã có thể giải thích được rồi.
Bởi vì anh ấy là bạn trai của Lục Lâm.
14
Sau khi đến nhà chị Vân Đàm, tôi kể lại sơ qua sự việc, chị ấy không nói hai lời, giúp tôi triệu hồi quỷ sai.
Nói là không nói hai lời, thực ra vẫn nói rất nhiều.
Tôi thấy chị ấy kết một ấn phức tạp bằng hai tay, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.
Tốc độ nói nhanh đến mức tôi không thể nghe rõ nội dung.
Nói liền một phút đồng hồ.
Đột nhiên, khi chị ấy hoàn thành động tác, ánh sáng trong phòng đột ngột tối đi, nhiệt độ cũng như giảm xuống trong chốc lát.
Câu nói cuối cùng của chị Vân Đàm tôi đã nghe rõ.