Song Sinh Tế - Tà Cốt 4

Chương 7



"Âm lộ khai, tín sứ lâm! Lấy khế ước của ta làm dẫn, triệu quỷ sai đương nhiệm hiển linh!"

 

Luồng khí trước mặt đột nhiên biến dạng, như gợn sóng.

 

Sau đó, một bóng hình xuất hiện từ hư không, từ mờ nhạt dần trở nên rõ ràng, từ từ ngưng tụ thành hình.

 

Tôi thấy người đến... à, con ma đến mặc một chiếc áo choàng đen dài.

 

Ngoài làn da trắng bệch không có chút máu, nhìn một cái là biết không phải người sống, còn lại thì không khác gì người sống.

 

Có khí chất của một vị quan văn.

 

"Người Quỷ Giới có việc gì mà triệu hồi gấp?"

 

Giọng của vị quỷ sai này rất bình thường.

 

Hoàn toàn không giống ma quỷ trong phim truyền hình, nói chuyện thì nhe răng trợn mắt, lại còn có thêm hiệu ứng vang vọng.

 

Tôi vội vàng tiến lên, cung kính đáp:

 

"Đại nhân quỷ sai, mạo muội quấy rầy.

 

"Lần này gọi ngài đến, là muốn nhờ ngài giúp xác minh tung tích của một linh hồn đã c.h.ế.t cách đây hai năm."

 

"Tên, ngày sinh, ngày mất, địa điểm, nguyên nhân cái chết."

 

Tôi lần lượt báo cáo theo những thông tin đã tìm hiểu trước đó.

 

Vị quỷ sai nhanh chóng lật xem quyển Âm minh sách trong tay, sau đó nói:

 

"Lục Lâm, không tìm thấy linh hồn này."

 

"Quả nhiên!"

 

Tôi không kìm được nắm chặt tay.

 

Xem ra đúng như tôi đã đoán, Giáo sư Lục không biết bằng cách nào đã giữ được linh hồn của Lục Lâm.

 

Vậy mục đích của ông ta là gì?

 

Là muốn dùng một phương pháp nào đó, để cả hai cô con gái đều sống trên đời sao?

 

Hay... thực sự muốn hy sinh Lục Tuyết, để đổi lại Lục Lâm?

 

Ngay lúc tôi đang cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, vị quỷ sai tiếp tục lật xem sách Âm minh, đột nhiên nhíu mày.

 

"Khoan đã.”

 

"Hai năm trước, cùng thời điểm, cùng địa điểm, có một cô gái khác qua đời.”

 

"Mức độ trùng khớp thông tin cực kỳ cao."

 

"Ai?"

 

Tôi có một dự cảm không lành.

 

"Lục Tuyết!"

 

Câu trả lời của quỷ sai như một tiếng sét, vang lên bên tai tôi.

 

"Lục Tuyết?"

 

Đầu óc tôi hỗn loạn.

 

"Sao có thể? Lục Tuyết c.h.ế.t rồi sao?”

 

"Cách đây hai năm, c.h.ế.t trong vụ tai nạn xe hơi đó?

 

"Có nhầm lẫn gì không?"

 

Quỷ sai lại lật xem sách Âm minh, xác nhận lại nhiều lần.

 

"Ghi chép không sai.”

 

"Lục Tuyết, dương thọ đã hết, c.h.ế.t vì tai nạn xe hơi.”

 

"Quá trình dẫn hồn của cô ấy rõ ràng, có chữ ký và dấu ấn của sứ giả dẫn hồn, tuyệt đối không sai.”

 

"Nhưng…”

 

"Hồ sơ vụ án cho thấy, linh hồn này vào đêm đầu tiên sau khi chết, đã mất tích một cách kỳ lạ.”

 

"Âm ty truy tìm không có kết quả, tên cô ấy đến nay vẫn còn treo trên 'Sổ linh hồn thất lạc'."

 

Tất cả những phỏng đoán, suy luận trước đó, lại một lần nữa bị nổ tung thành từng mảnh.

 

Tôi không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc này.

 

Chỉ không cam lòng truy hỏi:

 

"Vậy có khả năng nào không, lúc Lục Tuyết trở về, bằng một cách thức hoặc thủ đoạn đặc biệt nào đó, đã quay lại cơ thể của mình, trở thành một người thực vật thoi thóp?"

 

Quỷ sai dứt khoát lắc đầu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Dương thọ của cô ấy đã hết, việc dẫn hồn đã hoàn thành, tuyệt đối không có khả năng hồi sinh.”

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

"Ngay cả khả năng nhập vào người khác cũng không có.”

 

"Trong Lục đạo, chỉ cần cô ấy vừa xuất hiện, lập tức sẽ bị địa phủ khóa lại, bắt về.”

 

"Còn về việc không thể truy tìm, chắc chắn là do bị một thế lực bên ngoài nào đó can thiệp.”

 

"Hoặc, cô ấy đã hồn bay phách lạc rồi."

 

15

 

Sau khi quỷ sai rời đi, dây thần kinh căng thẳng của tôi đột nhiên thả lỏng.

 

Trước mắt tối sầm lại, lại là một cảm giác đầu nặng chân nhẹ nghiêm trọng.

 

Chị Vân Đàm vội vàng đỡ tôi ngồi xuống ghế sofa.

 

"Tiểu Tục, em sao rồi?

 

"Sắc mặt em tệ quá."

 

Tôi nhếch môi cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.

 

"Lệnh bài trong lòng bàn tay này nóng tính thật, một lát không có tiến triển lại giận dỗi."

 

Chị Vân Đàm "chậc" một tiếng.

 

"Lúc nào rồi mà e, còn có tâm trạng nói đùa.”

 

"Đứa trẻ này, rốt cuộc là cái gì!”

 

"Tuổi còn nhỏ đã trở thành Quỷ Giới.”

 

"Lại còn vừa vào nghề đã gặp phải vụ án khó nhằn như vậy!"

 

"Quỷ Giới thì có phân biệt tuổi tác gì đâu!"

 

Tôi cố gắng hít thở đều, không muốn để mình trông quá yếu đuối.

 

Chị Vân Đàm muốn nói lại thôi, không biết đã nuốt lời gì vào trong.

 

Sau khi rót cho tôi một cốc nước, chị ấy lại không nhịn được thắc mắc.

 

"Chuyện này kỳ lạ thật.”

 

"Lục Tuyết rõ ràng đã chết, vậy làm sao có thể nằm yên trên giường bệnh hai năm?”

 

"Hơn nữa em đã dùng thuật thăm hồn, người nằm ở đó rõ ràng là người sống.”

 

"Nhưng ghi chép chính thức của địa phủ lại là bằng chứng sắt đá.”

 

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy!"

 

Tôi cố gắng nhớ lại tất cả thông tin mình đã nghe và thấy.

 

Thường Lâm mất tích, tai nạn xe hơi, chị em sinh đôi, một c.h.ế.t một bị thương, phòng bệnh, cách bài trí, sự cố chấp của Giáo sư Lục...

 

Đột nhiên, một phỏng đoán còn đáng sợ hơn nữa lan tỏa trong lòng tôi.

 

Một lúc sau, tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của mình, nhưng lại chắc chắn đến lạ.

 

"Có lẽ, người nằm trên giường bệnh hai năm, căn bản không phải là Lục Tuyết."

 

Chị Vân Đàm thoạt đầu kinh ngạc, sau đó lập tức hiểu ra.

 

"Ý em là, đó là Lục Lâm?"

 

Tôi gật đầu.

 

"Em nghĩ, trước đây em đã suy nghĩ hoàn toàn ngược lại.”

 

"Giáo sư Lục không phải muốn hy sinh Lục Tuyết để cứu Lục Lâm.”

 

"Ông ta muốn hy sinh Lục Lâm, để triệu hồi Lục Tuyết.”

 

"Ông ta và vợ cũ ly hôn, một mình nuôi nấng Lục Tuyết, chắc chắn tình cảm với Lục Tuyết sâu đậm hơn.”

 

"Ngày Lục Lâm và Lục Tuyết gặp tai nạn, người qua đời vốn dĩ là Lục Tuyết.”

 

"Chỉ là Giáo sư Lục đã lừa dối tất cả mọi người.”

 

"Ngay từ đầu ông ta đã không thể chấp nhận sự thật Lục Tuyết đã chết.”

 

"Tương tự, ngay từ đầu ông ta đã không có ý định để Lục Lâm sống.”

 

"Ông ta nói với tất cả mọi người người c.h.ế.t là Lục Lâm, và từ chối tất cả những người quen Lục Lâm đến thăm 'Lục Tuyết' đang hôn mê, chính là sợ có người phát hiện ra manh mối.”

 

"Ông ta vẫn luôn nghiên cứu, cố gắng thay đổi kết cục của Lục Lâm và Lục Tuyết."

 

Chị Vân Đàm không thể tin được.

 

"Ý em nói là, ông ta muốn đưa Lục Tuyết đã c.h.ế.t trở lại cơ thể người sống, để Lục Lâm đang sống... Phải chết?"