Vẻ mặt tôi nghiêm trọng gật đầu.
"Nhưng không đúng!”
"Không phải em nói, trong phòng bệnh đầy rẫy những món quà, đều có khắc tên Lục Lâm sao?"
Trầm ngâm một lát, tôi nói:
"Nếu em đoán không sai, đó hẳn là một trận pháp.
"Là trận pháp trói buộc sinh hồn của Lục Lâm.
"Lúc đó khi em sử dụng thuật thăm hồn, còn tưởng là vì trạng thái người thực vật của bệnh nhân, sinh khí của cô ấy mới yếu ớt như ngọn nến trước gió.”
"Bây giờ nghĩ lại, sự mờ nhạt đó có lẽ là do sinh hồn bị cưỡng chế trấn áp hoặc cưỡng chế tách rời."
Tôi cẩn thận nhớ lại cách bài trí trong phòng bệnh.
"Pha lê... vị trí Thanh Long, để tụ tập, thu thập năng lượng.”
"Đồng... vị trí Bạch Hổ, chuông gió không phát ra âm thanh để phong tỏa, giam cầm, tĩnh lặng!”
"Vị trí Chu Tước phía Nam là... hộp gỗ lim, mộc sinh hỏa, ly hỏa chuyển hóa, đó là nhiên liệu của chấp niệm.”
"Bắc, phía Bắc có gì? Mũ nồi?”
"Không đúng! Sao lại là mũ nồi?"
Đầu tôi đau như búa bổ!
Tôi dùng hai tay ấn mạnh vào thái dương, cố gắng nhớ lại.
Chị Vân Đàm lo lắng nói:
"Tiểu Tục, em không thể nghĩ tiếp được nữa.”
"Cứ tiếp tục như vậy, cơ thể em sẽ không chịu nổi đâu!"
"Không còn thời gian nữa, chị Vân Đàm!”
"Em có một dự cảm, Lục Lâm không thể cầm cự được bao lâu nữa.”
"Hôm nay em đường đột xông vào phòng bệnh, phản ứng của Lục Khởi Dân cũng rất kỳ lạ.”
"Ông ta rất bình tĩnh.”
"Điều đó cho thấy ở một mức độ nào đó, ông ta đã có kế hoạch hoàn chỉnh, có lẽ chỉ đang chờ đợi một thời cơ.”
"Chị Vân Đàm, chị mau giúp em tìm xem, có trận pháp khóa hồn nào không.”
"Loại có vị trí Thanh Long để bắt, Bạch Hổ để giam, Chu Tước để điều khiển hoặc chuyển hóa, và vị trí Huyền Vũ để đưa ra kết quả cuối cùng?"
Chị Vân Đàm nhanh chóng lật xem tất cả các sách về trận pháp trong sách giáo khoa Âm ty.
"Tiểu Tục, em đừng vội, những gì em chỉ ra rất rõ ràng, chắc chắn sẽ tìm thấy ngay."
Quả nhiên, chỉ vài phút sau, chị Vân Đàm đã tìm thấy trong một cuốn sách bách khoa toàn thư về trận pháp có tên "Cửu U Huyền Khung Bí Toản" một trận pháp cực kỳ phù hợp với tình huống này.
Tên là "Tứ Tượng Quy Khư Dẫn Hồn Luyện Sinh Trận".
Sau khi tôi đọc chi tiết về trận pháp, người tôi toát mồ hôi lạnh.
Đây là một trận pháp giam cầm và luyện hóa, lấy bốn vị trí Tứ Tượng làm cơ sở, lấy các vật phẩm song sinh làm mắt trận.
Cuối cùng tôi cũng biết tại sao Thường Lâm lại mất tích.
Bởi vì trận pháp này cần dùng người sống làm vật tế.
Và thời điểm tốt nhất để khởi động trận pháp là, vào giờ cực âm của năm âm, tháng âm, ngày âm.
Tôi và chị Vân Đàm đồng loạt nhìn nhau.
"Không phải chính là hôm nay sao?"
Tôi nhanh chóng nhìn đồng hồ.
"Còn một tiếng nữa!"
16
Tôi bật dậy khỏi ghế sofa và chạy ra ngoài.
Chị Vân Đàm kéo tôi lại.
"Tiểu Tục, chị đi cùng em."
Tôi ngăn chị ấy lại.
"Chị, người khác thì thôi đi, chị là Quỷ Giới, chuyện này chị không nhúng tay vào thì không liên quan gì đến chị."
Chị Vân Đàm lập tức bực mình.
"Em nói cái quái gì vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Em nói chị là người cũ hướng dẫn người mới, chúng ta vốn dĩ là một.”
"Em có chuyện, làm sao có thể không liên quan đến chị!”
"Đi mau, đừng lảm nhảm nữa."
Tôi thở dài.
"Được rồi, em không cãi lại chị!
"Nhưng chị cũng phải thay giày đi chứ, đi dép lê mà đi đánh quái à?"
Chị Vân Đàm vỗ vào đầu.
"Ôi! Chị vội quá quên mất."
Nói rồi, chị cúi xuống thay giày.
Tôi giơ tay lên, "chặt" một nhát gọn gàng, làm chị Vân Đàm ngất xỉu.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Đỡ chị ấy nằm xuống ghế sofa, tôi lẩm bẩm "Em xin lỗi chị nhé!".
Sau đó, tôi lấy điện thoại ra, nhanh chóng chụp một bức ảnh, rồi chạy ra khỏi nhà chị ấy.
Thời gian có hạn, nhiệm vụ lại nhiều.
Quả thật không phải một mình tôi có thể hoàn thành.
Đầu tiên tôi gọi cho Sơn Dương.
"Anh em, cứu nguy khẩn cấp.”
"Trong vòng một tiếng đồng hồ, bất kể dùng cách gì, cậu cũng phải lừa được cô y tá để vào phòng bệnh của Lục Tuyết, lấy chiếc mũ nồi trên giá treo áo."
"Mũ nồi?" Sơn Dương rất ngơ ngác.
"Lấy mũ nồi làm gì?"
Tôi suy luận dựa trên chi tiết của trận pháp.
"Nếu không có gì bất ngờ, bên trong hai chiếc mũ đó đều có giấu đá obsidian.”
"Sau khi cậu lấy được đá obsidian, hãy đặt chúng dưới gối của Lục Lâm."
"Lục Lâm?" Sơn Dương càng ngơ ngác hơn.
"Tớ đâu có mắt âm dương, tìm Lục Lâm ở đâu?"
Tôi vỗ trán, không kịp giải thích, vội vàng sửa lời: "Lục Tuyết! Đặt dưới gối của Lục Tuyết!"
"Được! Tôi biết rồi, Phương Tử."
Vừa định cúp điện thoại, Sơn Dương đột nhiên nhớ ra:
"Nhưng, nếu Giáo sư Lục đang ở trong phòng bệnh thì sao?
"Giờ đã hơn tám giờ tối rồi, nếu không có gì bất ngờ, ông ta hẳn là đang ở bệnh viện rồi chứ?"
"Ông ta sẽ không ở đó."
Tôi dứt khoát nói.
"Hôm nay, ông ta có một việc rất quan trọng phải làm."
17
Sau khi cúp điện thoại của Sơn Dương, tôi lại gọi cho Đái Ngọc Điền.
"Tôi biết ai là người điều khiển bóng ma rồi."
"Ai?"
"Lục Khởi Dân."
"Giáo sư Lục? Sao có thể?"
Giáo sư Lục ngày thường giữ hình tượng rất tốt, Đái Ngọc Điền nhất định không tin.
Nhưng tôi không có thời gian để giải thích cho cậu ấy, chỉ có thể kích thích cậu ấy đi đến đó trước.
"Tin hay không, cậu cứ tự mình xác minh là được.”
"Lúc này hẳn là Giáo sư Lục đang ở trường.”
"Bây giờ cậu đi đến tòa nhà ma ám, ông ta nhất định sẽ tung bóng ma ra để dọa cậu chạy mất.”
"Tôi tin với khả năng của cậu, việc xác minh lời tôi nói là thật hay giả không khó."
Tôi cần Đái Ngọc Điền giúp tôi câu giờ trước khi tôi quay về trường.
Chỉ cần cậu ấy xuất hiện ở tòa nhà ma ám lúc này, Giáo sư Lục nhất định sẽ tìm mọi cách để đuổi cậu ấy đi.
Và, vì thời gian có hạn, để tránh những rủi ro không cần thiết, Giáo sư Lục sẽ không ra tay với những sinh viên đến "check-in" vào hôm nay.