Sau khi thành thân, Nghênh Hạ vẫn nỗ lực làm việc.
Ta thuê sáu bảo mẫu để chăm lo sinh hoạt cho hai chúng ta.
Những lúc rảnh rỗi, ta thích nhất là trang điểm cho nàng thật xinh đẹp, dỗ nàng vui vẻ.
Như thế, sau bữa tối dưới ánh nến, ta có thể quấn lấy nàng mà… (sau đây xin lược bỏ mười vạn chữ không tiện mô tả).
Năm chúng ta hai mươi chín tuổi, đón đứa con đầu lòng.
Ta tận mắt thấy Nghênh Hạ được đẩy vào phòng sinh, ta ngồi ngoài hành lang mà run rẩy đến bật khóc.
Một người anh em cũng đang chờ ngoài phòng sinh, thấy ta khóc liền ngạc nhiên.
Hắn đưa ta một gói khăn giấy: "Bro, lần đầu làm cha à? Không sao đâu, họ sẽ nhanh chóng ra thôi."
Người hiện đại xem việc sinh con là điều thường tình.
Nhưng họ không biết, phụ nữ sinh nở chẳng khác gì một chuyến đi qua Quỷ Môn Quan.
Ở cổ đại, sinh con thực sự có thể mất mạng.
Người đời nay không hiểu được nỗi sợ khắc sâu trong m.á.u thịt ta.
Nhưng may mắn thay, y học hiện đại phát triển.
Sống hai đời, cuối cùng ta cũng làm cha.
Đứa bé này đến thật không dễ dàng, nên ta nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đặt tên cho nó là: Bảo Bối.
Nó là bảo bối quý giá nhất của ta và Nghênh Hạ.
Nhưng Nghênh Hạ không nhịn được đ.ấ.m ta một cái: "Đồ thần kinh, thời nay nhà ai sinh con chẳng là bảo bối!
"Không được đặt nhũ danh khó nghe như vậy cho con chúng ta."
Ta nhìn vào thẻ tên hình trái tim trên chân con.
Bệnh viện này thật thú vị, đặt biệt danh cho con ta là: Nghênh Hạ Miu Miu.
Ta bừng tỉnh, thôi được rồi, gọi con là Miu Miu vậy.
Sau khi Nghênh Hạ nghỉ xong thai sản, nàng đi làm trở lại.
Nhưng ta luôn lo lắng sáu bảo mẫu không chăm nổi bảo bối nhà ta.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Vì vậy, mỗi khi đi họp, ta đều yêu cầu các bảo mẫu trông con ở phòng bên cạnh, để ta có thể tranh thủ lén qua ngó con một chút khi rảnh tay.
Khi con lớn hơn, ta cải tạo tầng trên thành khu vui chơi.
Như vậy con có thể theo ta đi làm mà không thấy nhàm chán, hehe.
Thế nhưng ta không ngờ, khi con đến tuổi đi mẫu giáo, nó lại từ chối đề nghị xây trường riêng của ta, còn quay lưng chạy ngay tới với bạn bè và cô giáo.
Ta trở thành ông bố già cô đơn ở nhà.
Haizz, cuối cùng vẫn là ta yêu nhầm người.
Ta uất ức trở về nhà tìm Nghênh Hạ: "Vợ à, ta chỉ còn mỗi mình nàng thôi."
Nghênh Hạ: "???"
Ta ôm chặt lấy nàng, vô lý mà nhõng nhẽo:
“Ta thật đáng thương, thật cô đơn... đêm nay nàng thưởng cho ta ba lần đi, à không, bảy lần cũng được!”
Nàng đưa tay sờ trán ta, vẻ ghét bỏ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không sốt mà đầu óc sao lại hỏng mất rồi?”
Tuổi ta có lớn, nhưng không có nghĩa là không làm được.
Đêm nay ta nhất định phải chứng minh cho nàng thấy: ta được!
Hai năm sau, nàng hỏi ta có muốn sinh thêm đứa nữa không.
Ta chẳng nghĩ ngợi gì, kiên quyết lắc đầu.
Khoa học hiện đại phát triển, nhưng điều đó không có nghĩa là sản phụ không còn chút nguy hiểm nào.
Ta không dám đánh cược rủi ro mất đi nàng.
Huống hồ, sản nghiệp nhà ta cũng chưa đến mức phải sinh chín đứa con để tranh đoạt ngôi vị.
Một đứa là đủ rồi.
Ta sẽ sống cùng nàng, sống lâu thật lâu.
Sau khi con vào tiểu học, ta tình cờ xem được một đoạn video ngắn.
Người ta nói, đời người, nên cùng người mình yêu đi tìm ánh sáng.
Lòng ta tức thì dấy lên ý chí chiến đấu, năn nỉ ầm ĩ mãi, cuối cùng cũng thuyết phục được nàng tạm gác công việc, theo ta lên phương Bắc săn cực quang.
Chỉ tiếc, vận khí ta chẳng tốt.
Ta săn suốt năm năm, đến cả cái bóng của cực quang cũng chưa từng thấy.
Thế là ta bắt đầu oán trách nàng quá bận, vậy mà cũng không chịu cùng ta thực hiện tâm nguyện cuộc đời.
Nàng: “……”
Nàng mắng ta:
“Sao càng ngày đầu óc ngươi càng yêu đương đến phát cuồng rồi hả?”
Câu đó làm ta không vui.
Yêu đương phát cuồng thì sao?
Yêu đương phát cuồng là chuyện tốt.
Nó có thể kích thích não tiết ra dopamine, khiến cuộc sống khô khan bỗng chốc đầy thú vị.
Yêu đương phát cuồng thì sao, ta cứ thích làm một kẻ mê muội vì yêu đấy!
Đến năm thứ ba mươi sáu sau khi xuyên không, ta gặp một người xuyên từ cổ đại tới.
Hắn nói chỉ cần “công lược” thành công là có thể quay về thời đại của hắn, tiếp tục làm quý tộc phong kiến.
Ta mắng hắn bị lừa đá vào đầu.
Ở cổ đại dù có phong hầu bái tướng thì đã sao, cuối cùng chẳng phải cũng chỉ là một nắm đất vàng trong lịch sử.
Chẳng bằng ở lại hiện đại, có vợ có con, có giường ấm chăn êm, còn hơn vạn lần.
Ta về nhà, vừa nói chuyện này với nàng, nàng hiếm khi im lặng hồi lâu:
“Chàng thật sự không hối hận sao? Năm ngoái mình đến nhà tưởng niệm ở thành phố ven biển, mấy người bạn học cũ của chàng đều đã để lại tên tuổi trong sử sách…”
Ta nhân cơ hội nhào tới, đè nàng xuống, thốt lên lời thỉnh cầu:
“Vậy nàng mau bù đắp cho ta đi?”
“Đêm nay ba lần, không, phải bảy lần mới đủ!”
Nàng: “……”
Nàng quay lưng lại, lén gọi cho Lưu Thanh Huyên, vừa nhíu mày vừa phàn nàn:
“Cô nói đúng, đầu óc Lưu Thanh Chu thật sự hỏng rồi, e là hết thuốc chữa.”
Còn ta thì vô cùng sung sướng nằm trên sofa ngoài phòng khách,
Ngẩng đầu nhìn toà nhà chọc trời lấp lánh ánh đèn bên ngoài cửa sổ.
Đã sống trong một thời đại hạnh phúc như thế,
Vì sao còn phải khăng khăng trèo cây tìm cá, nhất định phải xuyên về cổ đại mới chịu yêu đương?
Có lẽ, đó là số mệnh của họ.
Còn ta, đêm nay nhất định sẽ ngủ ngon.
- HẾT -