Khác với Lưu Thanh Huyên — người luôn vô tư chia sẻ mọi thứ,
Nghênh Hạ gần như chưa từng đăng ảnh công khai trên mạng.
Nhưng tìm được Lưu Thanh Huyên, cũng coi như đã tìm được Nghênh Hạ.
Lưu Thanh Huyên để lộ quá nhiều thông tin cá nhân trên mạng xã hội.
Ta chẳng cần tốn nhiều công sức cũng biết địa chỉ hiện tại của nàng.
Ta và Lưu Thanh Huyên xưa nay không hòa thuận.
Nhưng vì tìm được Nghênh Hạ, ta vẫn hạ mình đến tận xưởng nhỏ tồi tàn của nàng.
Lưu Thanh Huyên vẫn như trước, vô năng đến đáng thương.
Một xưởng đồ gỗ nhỏ trả nàng có sáu nghìn tệ một tháng, thường xuyên tăng ca, cấp trên và khách hàng thì suốt ngày quát tháo, nàng vẫn có thể chịu được.
Nàng từng cãi tay đôi với ta đầy sinh động, giờ lại lụi bại đến thế.
Xem ra, Lưu Thanh Huyên chỉ biết to mồm trong nhà mà thôi.
Chậc, thật chẳng thú vị.
Hôm ấy, ta cố ý mượn cớ khảo sát để bước vào xưởng sản xuất đồ gỗ nơi Lưu Thanh Huyên làm việc.
Lưu Thanh Huyên vừa thấy ta đã không giấu nổi vẻ phấn khích. Nàng giơ điện thoại lén chụp ta, tưởng rằng ta không phát hiện. Sau đó, ta trông thấy nàng kích động gõ bàn phím.
Ta cố tình đi tới gần. Nghe tiếng bước chân, nàng vội vã tắt khung trò chuyện. Nhưng chỉ trong vài giây giao thoa ấy, ta rõ ràng thấy hai chữ trên đầu khung hội thoại:
Nghênh Hạ.
Ta biết, Lưu Thanh Huyên xưa nay vốn là kẻ vội vàng nôn nóng.
Không ngoài dự đoán.
Chiều hôm ấy tan làm, nàng vội vã chạy tới dưới một tòa nhà văn phòng gần đó, chờ Nghênh Hạ.
Xe ta dừng bên đường.
Giờ cao điểm tan tầm.
Tối hôm đó, ta tận mắt thấy Lưu Thanh Huyên và Nghênh Hạ khoác tay nhau đi ra từ tòa nhà chọc trời kia.
Khoảnh khắc ấy, hơi thở của ta khựng lại.
"Ngày chàng quay gót về, là lúc thiếp đoạn trường."
Ngay lúc đó, nỗi tương tư khắc cốt kia khiến ta chẳng thốt nên lời.
Kể từ hôm đó, mỗi ngày ta đều ôm một bó hoa hồng, đứng dưới toà văn phòng chờ Nghênh Hạ.
Lần đầu gặp lại, ánh mắt nàng đầy chấn động. Nhưng nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cúi đầu, bước nhanh lướt qua ta như thể không hề quen biết.
Nhưng ta không còn muốn chờ nữa.
Ta kéo nàng mạnh mẽ vào trong xe.
Không gian chật hẹp, nàng chẳng thể né tránh.
Ta ép hỏi nàng: "Đừng giả vờ nữa, từ ngày ta biết nàng và Lưu Thanh Huyên lại qua lại với nhau, ta đã biết hai người đều còn ký ức."
Nghênh Hạ ấp úng: "Ngươi cũng nhảy vào vòng sáng với bọn ta?"
Ta đáp: "Đúng vậy."
Nghênh Hạ cúi đầu, không nói một lời.
Ta nói: "Ta xuyên đến đây đã mười lăm năm, cũng tìm nàng mười lăm năm. Lẽ nào chúng ta còn phải bỏ lỡ mãi sao?"
Nghênh Hạ khẽ nói: "Vậy chắc ngươi cũng biết, ta và ngươi không hợp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nổi giận: "Nàng không thích cổ đại, nên ta mới cùng nàng xuyên tới đây.
"Mười lăm năm nay, ta dốc lòng học luật lệ của thế giới mới, tiếp nhận giá trị quan của các người, không ngừng phản tỉnh và sửa đổi bản thân.
"Ta nghĩ hiện tại, ta chẳng còn điều gì không xứng với nàng nữa."
Nghênh Hạ lại nói: "Nhưng giữa chúng ta vẫn còn Văn Quân."
Ta sững người: "Đó là Lưu Thanh Chu ở thời cổ đại. Hắn sinh ra trong thời đại ấy, chịu giới hạn bởi thời cuộc, khiến nàng đau lòng.
"Nhưng ta thì khác, Lưu Thanh Chu của hiện tại trong tim chỉ có mình nàng, sẽ không còn ai chen chân vào nữa."
Nghe ta nói xong, Nghênh Hạ bỗng rơi lệ ào ạt.
Thấy nàng như vậy, lòng ta đau như cắt.
Ta ôm lấy nàng, hôn lên má nàng.
"Xin lỗi, là Lưu Thanh Chu thời cổ đại không tốt.
"Xin nàng hãy cho ta thêm một cơ hội nữa, lần này… ta sẽ làm thật tốt…"
Tối hôm đó, chúng ta quay lại với nhau.
Thân thể hiện tại của ta, hai mươi bảy năm chưa từng gần nữ sắc.
Đêm hôm ấy, ta… khụ khụ… biểu hiện có phần thất thường.
Sáng sớm hôm sau, ta gọi điện đặt làm nhẫn kim cương.
Ta quyết định sẽ sớm tổ chức cho Nghênh Hạ một lễ cưới thật long trọng.
Kiếp này, Nghênh Hạ là thê tử duy nhất của ta.
Khi Lưu Thanh Huyên biết Nghênh Hạ bị ta đưa đi, nàng tức đến phát điên.
Nàng vác gậy bóng chày xông tới chất vấn ta:
"Ngươi là kẻ lăng nhăng vô lại, cớ gì còn quay về làm khổ Nghênh Hạ của ta?"
Ta mặt không đổi sắc ngồi sau bàn làm việc, tỉ mỉ lau viên kim cương to tướng trên nhẫn: "Rồi sao?"
Lưu Thanh Huyên nuốt nước miếng: "Hiện tại là chế độ hôn nhân một vợ một chồng được pháp luật bảo hộ!
"Ngươi dám phản bội Nghênh Hạ, lén lút qua lại với người khác, chúng ta sẽ kiện ngươi đến trắng tay!"
Ta liếc nàng một cái.
Lưu Thanh Huyên lập tức xìu xuống: "Vậy ngươi phải đối xử tốt với Nghênh Hạ của ta, không được để cô ấy tổn thương thêm nữa."
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Hiếm khi ta nhìn thẳng nàng, nghiêm túc nói: "Yên tâm."
Lưu Thanh Huyên tính tình xấu đủ đường.
Nhưng nàng thật lòng với Nghênh Hạ.
Dĩ nhiên, ta cũng vậy.
Sau khi thành thân, ta muốn đưa Nghênh Hạ về quản lý tài vụ cho tập đoàn gia tộc.
Từ xưa đến nay, nàng vốn có thiên phú tính toán sổ sách.
Nhưng Nghênh Hạ kiên quyết từ chối.
Nàng nói không muốn sống phụ thuộc vào ta, nàng có thể dựa vào năng lực bản thân để đứng vững trong xã hội, chứ không phải trở thành dây tơ hồng leo bám trên thân ta.
Dường như ta đã hiểu vì sao khi còn ở hậu viện của ta, nàng dần trở nên tàn úa.
Ta tôn trọng quyết định của nàng.
Nàng là cây gạo dại sinh trưởng giữa đất trời, sức sống bừng bừng.
Nếu ta cố nhốt nàng vào khuê phòng vuông vức, nàng sẽ chỉ héo úa mà thôi.