Ta biết, luân lý và tập tục thời cổ đại đang từng chút một mài mòn ý chí hiện đại của bọn ta.
Nhưng đời này không phải tiểu thuyết ngôn tình, càng không phải chuyện hoang đường.
Hiện tại tuy là thời thái bình, cùng lắm thỉnh thoảng một vài huyện thành bị thiên tai, nhưng…
Ta và nàng không có mảnh đất nào để trồng mầm “phản phong kiến” cả.
6
Lưu Thanh Huyên về chưa được bao lâu, phu nhân bỗng sai người triệu ta vào.
Ta đột ngột bị gọi đến viện của phu nhân, hoảng đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra khắp lưng.
Ta thậm chí còn nghĩ đến đường lui.
Vạn nhất phu nhân nổi giận, đem ta bán đi, chắc chưởng quầy sẽ chịu bỏ tiền ra chuộc ta – danh nghĩa vị hôn thê của hắn vẫn còn đó mà?
Chắc là sẽ, nhỉ?
Ta hoàn toàn không dám chắc.
Phu nhân ngồi ở thượng tọa, thần sắc nghiêm nghị, không giận mà uy.
Ta sợ đến chân tay luống cuống.
Bà liếc mắt nhìn ma ma thân cận bên cạnh.
Ma ma lập tức ôm từ sau bình phong ra mấy quyển sổ sách dày cộp.
Bà hỏi: “Là ngươi làm?”
Ta chột dạ gật đầu: “Dạ… dạ phải…”
Ta nghĩ tới nghĩ lui, việc to gan nhất gần đây cũng chỉ là nghe Lưu Thanh Huyên nói hai lần mấy lời đại nghịch bất đạo.
Chẳng lẽ bà nghe được gì rồi, định đem ta bán đi thật?
Ta trong lòng lo đến phát khóc.
Cái thời cổ quái này đúng là khốn kiếp mà!
Phu nhân lấy làm khó hiểu: “Đứa nhỏ này, hỏi ngươi hai câu thôi mà sợ đến thế à?”
Ma ma bên cạnh liền cười: “Nghe bà Trương ở trù phòng ngoài viện nói, nha đầu này được mua từ thôn bên ngoài vào, chưa từng thấy qua cảnh lớn, thấy phu nhân khí độ bất phàm, cũng khó trách sinh ra khiếp vía.”
Bà Trương tốt với ta thật, còn biết đường nói đỡ trước!
Phu nhân được người ta kín đáo tâng bốc, giọng cũng dịu đi:
“Không cần hoảng hốt, ta đâu phải yêu quái ăn thịt người.
“Ngươi làm sổ sách không tệ. Tuy nhiều chỗ chưa đúng phép tắc, nhưng xét ngươi trước giờ chưa từng có ai dạy cách ghi sổ, mà lại dùng thủ pháp của riêng mình khiến sổ sách rối rắm được xếp đặt đâu ra đấy, đúng là một mầm tốt đáng bồi dưỡng.”
Ta thở phào một hơi.
Chỉ cần bà đừng hỏi đến Lưu Thanh Huyên là được.
Ngay lúc ấy, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Lưu Thanh Huyên nhận tin, vội vã chạy đến.
Nàng thở hồng hộc: “Mẫu thân! Mẫu thân!”
Vừa vào cửa đã liếc mắt nhìn ta, rồi nhào tới ôm lấy cánh tay phu nhân.
Nàng làm như vô tình hỏi: “Mẫu thân sao lại đột nhiên triệu một nha đầu thô sử từ viện ngoài tới?”
Phu nhân ung dung nói:
“Ta nghe nói mấy hôm trước con rút một quyển sổ từ viện ngoài, lại còn gọi một nha đầu ngoài viện vào trò chuyện nửa ngày.
“Sau đó, con lại tự mình chạy ra viện ngoài tìm nó nói chuyện.
“Ta thấy lạ, không biết một nha đầu thế nào lại khiến con phải bận tâm như thế.”
Sắc mặt Lưu Thanh Huyên khựng lại: “Con chỉ là… chỉ là…”
Dường như nàng đang vội vã tìm cớ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta sợ nàng nói lỡ điều gì, bèn vội vàng đáp trước:
“Khởi bẩm phu nhân, nhị tiểu thư thấy nô tỳ làm sổ sách có chút thú vị, nên mới gọi nô tỳ vào hỏi chuyện.”
“Phải phải phải!” Lưu Thanh Huyên được gợi ý, liền hùa theo:
“Mẫu thân, nha đầu này làm sổ có cách riêng, theo phương pháp của nàng ta mà kiểm kê thì hiệu suất rất cao!”
Phu nhân mỉm cười.
Nhưng ta lại thấy nụ cười ấy đầy hàm ý.
Lặng đi một lúc, bà mới chậm rãi nói:
“Nó cũng có chút bản lĩnh, nhưng ghi sổ trông coi gia sự, đâu phải chuyện con nít chơi nhà, muốn làm sao thì làm!”
Ta lập tức hiểu dụng ý của phu nhân.
Họ có hệ thống riêng để ghi sổ.
Chừng nào phương pháp cũ vẫn khiến Hầu phủ vận hành ổn thỏa, thì bà tuyệt sẽ không dễ gì chấp nhận đổi mới.
Lưu Thanh Huyên bĩu môi: “Nhưng nữ nhi cảm thấy…”
Ta cuống quýt cắt lời nàng, vội vàng cúi đầu nịnh nọt:
“Phu nhân dạy chí phải! Nô tỳ xuất thân quê mùa, chỉ biết chút mánh lới vụn vặt, mong phu nhân lượng thứ!”
Phu nhân bật cười:
“Nha đầu này cũng biết tự lượng sức mình.
“Thôi cũng được, người quý ở chỗ biết mình.
“Ngươi khỏi cần về viện ngoài nữa, từ nay theo ta học cách ghi sổ, đừng để phí mất mầm tốt này!”
Ta tỏ vẻ cảm kích khôn cùng, run rẩy quỳ lạy:
“Tạ ơn phu nhân nâng đỡ!”
7
Rời khỏi viện của phu nhân, Lưu Thanh Huyên trông chẳng khác nào một con cá nóc đang tức đến phồng mang trợn mắt.
Nàng ta phát rồ:
“Vừa rồi ta là đang giúp ngươi đó! Sao đầu gối ngươi lại mềm nhũn thế hả?!”
Ta không đáp thẳng câu hỏi của nàng:
“Phu nhân nắm rõ nhất cử nhất động của ngươi, thế bà ta có biết ngươi ở sau lưng nói mấy lời đại nghịch bất đạo không?”
Lưu Thanh Huyên bất chợt rùng mình một cái.
Trong mắt ta, nụ cười sâu xa của phu nhân hôm nay quả thật rất đáng ngẫm.
Bà ta có biết hay không thì cũng chẳng còn quan trọng nữa — hôm nay bà ta đã quyết ý để ta trong tầm mắt mà theo dõi sát sao.
E rằng là để dễ dàng nhìn thấu những điểm bất thường trên người ta.
Ta ôn tồn khuyên:
“Lưu Thanh Huyên, đừng tưởng người cổ đại là kẻ ngu. Miệng thì nên kín một chút, lời gì cũng dám buột miệng nói ra thì chẳng khéo có ngày bị vạ miệng.
“Thời xưa, tiểu thư thế gia chưa xuất giá đã c.h.ế.t yểu có rất nhiều, không thiếu một người như ngươi đâu.”
Lưu Thanh Huyên hỏi:
“Người cổ đáng sợ vậy sao?”
Ta đáp:
“Khi họ phát hiện ngươi không phải nhị tiểu thư mà họ nuôi nấng từ bé, giữa hai bên không còn ràng buộc thân tình gì nữa, ngươi đoán xem liệu họ có hận kẻ đã chiếm lấy thân xác con gái mình hay không?”
Trong đáy mắt Lưu Thanh Huyên, hiếm hoi lắm mới lộ ra chút e ngại.