Song Thế Tầm Thê

Chương 3



Ta rít lên:

“Đừng nói bậy, muốn hại c.h.ế.t người ta hả! Ngươi là Nhị tiểu thư, lão gia chẳng dám động vào ngươi! Nhưng họ có thể đổ hết tội lên đầu ta rồi g.i.ế.c ta trút giận đó!”

 

Lưu Thanh Huyên sắc mặt khó coi:

“Như vậy chẳng phải là vô lý và bất công quá sao?”

 

Thế là ta kể lại chuyện sau khi nàng rơi xuống nước, lão gia đã đem cả đám người trong viện nàng đi bán.

 

Nàng mới xuyên tới chưa bao lâu, chưa hình thành cái nhìn đúng đắn về xã hội phong kiến.

Càng chưa rõ sự tàn khốc và đen tối ẩn dưới vẻ ngoài hào hoa.

 

Sau khi nghe xong, sắc mặt nàng biến đổi liên hồi.

 

Nàng hỏi:

“Vậy có cách nào cứu vãn không?”

 

Ta nghĩ, trừ việc hơi mơ mộng, nàng cũng không phải người xấu.

Thế là ta dẫn nàng tới gặp bà quản sự trong hậu viện — người chuyên phụ trách nhân sự.

 

Bà quản sự bình thường hay giao thiệp với bà mối, chắc cũng có cách thu xếp cho mấy người kia tới nơi tương đối ổn thỏa.

 

Trước khi rời đi, Lưu Thanh Huyên hỏi ta có muốn tới làm người thân cận bên cạnh nàng không.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Nàng hào sảng bảo, vì nghĩa đồng hương nơi đất khách, nàng nhất định sẽ chăm lo cho ta tử tế.

 

Ta vội vàng xua tay từ chối.

 

Trước khi đi, ta khuyên nàng đừng hành động quá khích, tới một chốn mới thì nên quan sát kỹ, chớ nên vừa đặt m.ô.n.g xuống đã hô hào cải cách.

 

Ta rất hiểu nàng.

Khi mới xuyên tới đây, ta cũng từng muốn thay đổi cục diện.

Nhưng người trong làng toàn coi lời ta là chuyện trẻ con nói nhảm.

 

Lúc còn đi làm công ty, ta cũng từng gặp mấy ông lãnh đạo trời giáng, vừa mới tới đã muốn cải tổ mớ “bệnh mãn tính” của doanh nghiệp.

 

Song ảo tưởng lớn nhất của con người, chính là tưởng rằng bản thân có thể thay đổi người khác.

 

Kết cục chỉ là tự chuốc họa vào thân.

 

Sau này, chuyện nữ học đường của Lưu Thanh Huyên cũng chìm vào quên lãng.

Trên đời mỗi ngày đều có vô số chuyện “sấm rền sét giật rồi tạnh trời”.

Ai nấy sống đều đã đủ mệt, chẳng mấy chốc là quên sạch.

 

5

 

Ta vừa mới trở lại phòng bếp chưa bao lâu, liền nghe nói trong phủ xảy ra hai chuyện.

 

Một là không rõ vì lý do gì, Lưu Thanh Huyên bị phu nhân bắt quỳ ở từ đường ba ngày.

 

Hai là có mấy nha hoàn chạy đến cổng sau Hầu phủ, dập đầu như điên, miệng không ngớt cảm tạ nhị tiểu thư đã cứu mạng.

 

Xem ra, cuối cùng thì Lưu Thanh Huyên cũng làm được một chuyện tốt.

 

Những ngày sau đó, phủ yên ắng như mặt hồ không gợn sóng.

 

Trương mụ mụ nhân cơ hội, sắp xếp cho ta và cháu trai bà ấy “xem mắt”.

 

Dạo gần đây bà ấy liên tục bồi bổ cho ta đủ thứ, đến nỗi sắc mặt ta hồng hào, diện mạo cũng thêm phần thanh tú.

 

Nghe nói một mình ta có thể lo hết sổ sách phòng bếp, tay chân lại nhanh nhẹn, tháo vát siêng năng, lại thêm vẻ ngoài cũng không đến nỗi khó coi.

 

Thế nên hắn rất vừa lòng với ta.

 

Hắn làm quản sự trong một cửa tiệm, miệng mồm lanh lợi, giao tiếp khéo léo, thỉnh thoảng còn gửi cho ta vài món đồ nhỏ xinh xắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thỉnh thoảng ta nghĩ: “Hay là cứ như vậy đi.”

 

Nhưng rồi lại chợt băn khoăn: “Chẳng lẽ đời này của ta chỉ có thể như thế thôi sao?”

 

Nói thật thì ta không ghét hắn, chỉ là trong lòng không hề rung động.

 

Nhưng xét theo lý trí, hiện tại, hắn đúng là lựa chọn tốt nhất mà ta có.

 

Sau khi ra khỏi từ đường, Lưu Thanh Huyên đến tìm ta.

 

Nàng vừa vặn bắt gặp cảnh ta và tên quản sự đang đứng trong gian bếp, trò chuyện đôi câu.

 

Ta đang ngồi xổm dưới đất rửa bát.

 

Hắn thì đứng cách chừng hai ba trượng, giả vờ xem xét mấy rổ rau.

 

Thời này, tư tưởng Thành Chu lý học vẫn chưa chiếm thế thượng phong, cho nên chuyện phân biệt nam nữ không đến mức quá nghiêm ngặt.

 

Tuy vậy, cách hắn bày tỏ tình cảm vẫn hết sức kín đáo.

 

Nếu không phải khi rời đi, hắn lén nhét một gói bánh hoa quế vào tay ta, mặt còn đỏ như gấc, thì chắc Lưu Thanh Huyên chẳng nhìn ra điều gì.

 

Sau khi hắn đi rồi, Lưu Thanh Huyên liền nổi trận lôi đình!

 

Nàng quát:

“Ngươi mới mười ba tuổi! Là đứa trẻ chuẩn bị vào học cấp hai đó!

“Ta không cho phép ngươi yêu sớm! Ít nhất cũng phải qua hai mươi tuổi mới được nghĩ đến chuyện thành thân, biết chưa?!”

 

Ta bực mình, nhét ngay gói bánh hoa quế vào miệng nàng, bịt kín cái mồm lắm lời ấy.

 

Ta cảnh cáo nàng nói nhỏ thôi. Hai kiếp cộng lại tâm lý ta đã ba mươi tám tuổi, xét về lý thì ta đây mới là “trâu già gặm cỏ non”.

 

Huống chi, ta với tên quản sự kia cũng đâu đã định thành thân, chỉ là xem mắt, xem thử có hợp hay không thôi.

 

Lưu Thanh Huyên lí nhí:

“Nhưng mà thân thể ngươi mới có mười ba tuổi thôi mà…”

 

Ta liếc nàng một cái:

“Nếu ta nhớ không nhầm, thì ngươi cũng mười ba. Thêm hai năm nữa, phu nhân chẳng phải cũng sẽ lo chuyện hôn sự cho ngươi đó sao?”

 

Lưu Thanh Huyên: “…”

 

Lưu Thanh Huyên ngồi xổm đối diện ta, tiện tay lôi ra một nắm hạt dưa:

“Chúng ta nhất định phải thành thân sao? Mười mấy tuổi đã tự mình cắt đứt khả năng gặp được người tốt hơn, chẳng phải quá ngốc nghếch rồi à?”

 

Lưu Thanh Huyên nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ.

 

Rồi nàng buột miệng thở dài:

“Ít nhất cũng nên gả cho người mình yêu chứ?”

 

Ta nghiêm mặt chỉnh nàng:

“Thứ nhất, khái niệm 'tình yêu' chỉ mới xuất hiện ở thời cận hiện đại.

“Ở thời cổ, năng suất còn thấp, nhắc đến yêu đương chỉ tổ khiến người ta bật cười.”

 

“Xì!” – Lưu Thanh Huyên tức tối – “Ngươi nói vậy chẳng phải là muốn phản…”

 

Ta chưa để nàng nói xong, đã vội nhào tới bịt miệng nàng thật chặt.

 

Ta ghé sát tai nàng, thì thầm cảnh cáo:

“Nếu ngươi không muốn chết, thì có những lời phải nuốt vào bụng cho ta!”

 

Lưu Thanh Huyên chớp mắt, gật đầu lia lịa.