Song Thế Tầm Thê

Chương 6



Im lặng một lúc, nàng lại hỏi: “Ngươi sống ở đây lâu như vậy, nếu có cơ hội chọn phu quân, ngươi sẽ chọn kiểu người thế nào? Cho ta tham khảo với!”

 

Ta suy nghĩ rất lâu, đáp: “Ta ưu tiên những người có thể đi sứ Con đường Tơ lụa, hoặc xuống phía Nam ra biển, kiểu như Hồng Lư tự khanh, hay các vị sứ thần ấy.

 

“Ngươi biết đấy, mấy loại cây lương thực chủ lực như bắp, khoai lang, khoai tây đều là từ nước ngoài du nhập vào Trung Quốc.

 

“Giờ thì gạo và lúa mì vẫn là chủ yếu, trong thôn cứ dăm bữa nửa tháng lại mất mùa, ngay cả cơm cũng không no, nói gì đến chuyện giải phóng phụ nữ?”

 

Lưu Thanh Huyên chợt tỉnh ngộ: “Sau khi xuất giá, nếu có thể theo phu quân đi đây đi đó, mang hạt giống về nước, để nông dân được ăn no, vậy cũng xem như sống một đời có ý nghĩa!”

 

Ta lại nói: “Thứ hai là gả cho quan ở bộ Công, bọn họ quản thợ thủ công, ta với ngươi có thể tìm cơ hội cải tiến khung cửi cổ đại.

 

“Ngươi biết không, dấu mốc của cuộc Cách mạng công nghiệp đầu tiên chính là máy kéo sợi Jenny.”

 

Mắt Liễu Thanh Huyên trợn tròn như cái chuông.

 

Nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ, đập vai ta cười ha ha: “Má ơi tỷ tỷ, quả nhiên không hổ là ngươi!

 

“Bộ Công hay đấy, hai ta cùng gả vào đó! Có khi ngay trong đời này có thể đẩy bánh xe lịch sử tiến lên!”

 

Lưu Thanh Huyên mừng đến mức không biết trời trăng mây đất gì nữa.

 

Như thể vừa tìm được phương hướng sống mới, nàng hăng hái sắn tay áo, tinh thần phơi phới.

 

Cũng không còn uể oải như trước.

 

Nàng thật sự chạy đi nghiêm túc chọn phu quân.

 

Sau nửa năm tất bật, cuối cùng nàng để mắt tới vị thứ tử trong nhà viên lang trung của Ty Thanh liêm ngạch thuộc bộ Công.

 

Vị lang trung ấy phụ trách việc chế tạo, thu phát các loại đồ dùng công vụ.

 

Thứ tử nhà hắn từ nhỏ đã mê các bản vẽ đồ gỗ, tôn thờ Lỗ Ban làm thầy cả đời.

 

Hắn chính là con đường thoát thân tốt nhất của chúng ta!

 

Lưu Thanh Huyên tính tình nóng vội, sau lưng ta chạy đi tìm phu nhân, nói không lấy người này thì không gả.

 

Ta tức đến suýt chút nữa thì hai mắt tối sầm —— ở đâu ra tiểu thư nhà quyền quý mà lại tự chọn phu quân chứ!

 

Người cổ đại coi trọng mệnh lệnh của cha mẹ, lời mai mối của bà mối.

 

Lùi một vạn bước mà nói, người ta chưa chắc đã nhìn trúng chúng ta đâu!

 

Chuyện này phải từ từ mà tính!

 

Nhưng Lưu Thanh Huyên không đợi nổi nữa, nàng thấy mỗi ngày sống trong hậu viện Hầu phủ đều là hành hạ.

 

Phu nhân Liễu thị không nói gì, chỉ tỏ vẻ rất nhạt nhẽo.

 

Nhưng có một hôm, ta nghe thấy mấy bà ma ma trong viện phu nhân lén bàn luận về Lưu Thanh Huyên.

 

Các bà ấy bảo, từ sau khi Nhị tiểu thư rơi xuống nước, cả tính nết cũng thay đổi.

 

Không chỉ trở nên ngỗ nghịch, giờ thậm chí còn gan lớn tới mức tự tìm chồng cho mình!

 

Ta nghe mà toát cả mồ hôi lạnh.

 

Tìm được một cơ hội, ta liền khuyên Lưu Thanh Huyên nên học cách thấu hiểu tâm thái của tiểu thư thế gia thời cổ, đừng làm những chuyện vượt khuôn phép nữa.

 

Lưu Thanh Huyên khó hiểu gãi đầu: “Gần đây ta nào có gây chuyện gì, chỉ là uyển chuyển bày tỏ với mẫu thân rằng ta mến mộ thứ tử nhà viên lang trung thôi mà, chẳng lẽ đến quyền bày tỏ lòng mình ta cũng không có sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc ấy, ta chợt hiểu vì sao năm xưa phim tình yêu hiện đại phát sóng ở trong nước, lại gây chấn động lớn đến thế với cả một thế hệ người xem.

 

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Có lẽ ở thời cổ đại...

 

Ngay cả cái quyền được dũng cảm bày tỏ tình cảm như vậy, các tiểu thư khuê các cũng chẳng hề có.

 

Phải tuân theo cha mẹ chỉ hôn, bà mối nói lời...

 

Thì làm gì có cái gọi là tự do hôn nhân.

 

10

 

Thời gian ấy, trong phủ Lang Trung xảy ra một chuyện lớn.

 

Đích tử của Lang Trung khi ra ngoài làm việc công đã mang về một nữ nhân bên ngoài.

 

Nàng ấy gan to bằng trời, lại dám yêu cầu đích tử bỏ vợ cưới nàng ta, còn nói muốn cùng hắn một đời một kiếp một đôi người.

 

Ta và Lưu Thanh Huyên liếc nhau một cái, đã hiểu rõ ý nhau.

 

Ta cứ ngỡ nàng sẽ lập tức đi tìm nữ nhân kia để nhận đồng hương.

 

Không ngờ nàng lại bình tĩnh đến lạ.

 

Lưu Thanh Huyên vừa bóc hạt dưa vừa nói: khi mới xuyên tới đây nàng nhìn không rõ cục diện, nhưng bản chất nàng vẫn là người theo đuổi sự nghiệp, chỉ muốn mở học đường, làm nên đại sự.

 

Nàng chẳng thèm dính dáng tới mấy kẻ đầu óc toàn mộng yêu đương.

 

Thật là…

 

Khiến ta bất giác bật cười.

 

Có điều sau một thời gian, nữ nhân kia cũng không còn tin tức.

 

Phủ Lang Trung tuyên bố bên ngoài rằng nàng ta mắc trọng bệnh, thuốc thang vô hiệu.

 

Nhưng người biết thì đều rõ.

 

Nước phủ Lang Trung sâu không lường được.

 

Sau chuyện đó, Lưu Thanh Huyên bắt đầu cân nhắc đổi người làm phu quân.

 

Chỉ là chẳng ai ngờ được…

 

Phu nhân nhanh chóng từ bên ngoại tìm được một biểu ca sắp bị điều tới vùng biên viễn.

 

Bà ta hành động thần tốc, trong nháy mắt đã gả Lưu Thanh Huyên đi.

 

Người cứ thế tươi rói bị gả đi như vậy ư?!

 

Ta c.h.ế.t lặng.

 

Nhưng trước ngày thành thân, Lưu Thanh Huyên bị mấy bà v.ú thân cận của phu nhân canh giữ nghiêm ngặt.

 

Ta không tài nào lại gần được khuê phòng của nàng.

 

Thời gian ấy, ta làm việc thường xuyên mất tập trung.

 

Linh Chi ma ma khẽ nhắc ta:

“Phu nhân cũng là vì tốt cho nhị tiểu thư.

“Phủ Lang Trung ra tay dứt khoát tàn nhẫn như thế, nhị tiểu thư lại đơn thuần, gả sang đó e là cừu non rơi vào hang hùm.

“Phu nhân chọn phu quân cho nhị tiểu thư, chí ít cũng là bà con bên ngoại, nể mặt phu nhân, họ còn biết nâng niu phần nào.”