Hôm Lưu Thanh Huyên xuất giá, ta chỉ có thể chen lấn đứng tận cuối đám người.
Điều duy nhất ta làm được là nhân lúc hỗn loạn, len lén nhét hết số ngân lượng dành dụm vào tay nàng.
Cuối cùng, ta trơ mắt nhìn nàng lên kiệu hoa, bị khiêng ra khỏi khuê phòng.
Lưu Thanh Huyên vẫn luôn cho rằng mình có thể thay đổi thế giới.
Nhưng thực ra, đến vận mệnh của bản thân nàng cũng chẳng thể nắm giữ.
Chỉ là… ta đã đánh giá thấp năng lực bày trò của nàng.
Nửa tháng sau, người nhà bên ngoại của phu nhân gửi tới một phong thư.
Họ nói Lưu Thanh Huyên đã bỏ trốn, lần dò ra được tin tức cho thấy nàng có thể đã trà trộn lên một chiếc thuyền buôn hướng về Nam Dương.
Mãi đến lúc đó.
Ta mới nhận ra, ta vẫn luôn đánh giá thấp Lưu Thanh Huyên.
Bề ngoài nàng trông bộp chộp hồ đồ.
Nhưng nàng dũng cảm hơn ta.
11
Song đối với việc này.
Phu nhân chỉ lạnh nhạt nhận xét: “Không biết tốt xấu.”
Thái độ của phu nhân vô cùng bình tĩnh.
Toàn bộ Hầu phủ cũng vận hành như thể chưa từng có người tên Lưu Thanh Huyên tồn tại.
Chỉ có ta là thao thức không yên.
Ta không ngừng suy đoán tâm tư của phu nhân.
Ta nghi bà đã sớm nhìn ra linh hồn Lưu Thanh Huyên đã đổi.
Nhưng bà cứ thế bình thản nuôi dưỡng nàng, chẳng rõ là vì tâm thái gì.
Việc bà an bài hôn sự cho Lưu Thanh Huyên, thực chất cũng chẳng thể bắt bẻ điểm nào.
Phu nhân… quả là người thâm sâu khó lường.
Vậy bà có nhìn ra ta cũng giống như Lưu Thanh Huyên?
Nhưng bà không nói gì, ta cũng chẳng dám hỏi.
Ta vào phủ đã ba năm.
Ngoại trừ năm kia bà gọi ta tới hỏi chuyện, mỉm cười với ta một lần ấy.
Bình thường thái độ của bà đối với ta vẫn luôn nhàn nhạt, không rõ là vui hay buồn.
12
Sau chuyện của Thanh Huyên, trong phủ Hầu lại xảy ra một chuyện lớn.
Nghênh Xuân – người ở cùng ta – lại dám mơ tưởng trèo lên giường của tam thiếu gia nhà họ Lưu.
Nghênh Xuân là cô gái hoạt bát, hay cười, quan hệ giữa ta và nàng ấy rất tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hôm đó ta được giao luyện chữ ngoài viện, nàng lấy cớ đến tìm ta nói chuyện, thực ra là muốn lén ngắm tam thiếu gia.
Trong mắt ta, chẳng khác nào mấy cô nữ sinh trung học lần đầu biết yêu, lén chạy đến nhìn trai đẹp.
Lúc đó ta nghĩ, Nghênh Xuân chắc là chưa từng nghe tam thiếu gia mở miệng.
Nếu nàng từng bị hắn móc mỉa vài câu như ta, đảm bảo nàng sẽ lập tức “tắt cảm xúc” luôn.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Ta không rõ giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì.
Tới lúc nghe mấy nha hoàn nhỏ thì thầm chuyện Nghênh Xuân định câu dẫn tam thiếu gia, rồi bị phu nhân nổi giận bán đi, ta mới bàng hoàng ngẩng đầu khỏi chồng sổ sách cao quá đầu người.
Mọi người đều mắng Nghênh Xuân là không biết tự lượng sức.
Thân là nô tỳ hèn mọn như chúng ta, được vào Hầu phủ có một chân làm việc đã là tổ tiên tích đức mấy đời.
Một kẻ có thân phận nô lệ như nàng, sao dám vọng tưởng vươn tay hái trăng trên trời?
Ta thật sự kinh ngạc.
Ở thời cổ đại này, ngay cả nô lệ cũng ra sức bảo vệ giai cấp thống trị còn hơn cả chủ nhân của họ.
Đúng là chuyện lạ đời.
Thế nhưng, sau đó phu nhân lại cùng vài mụ quản sự bàn bạc, quyết định chọn hai cô nương làm thông phòng cho tam thiếu gia.
Chọn thông phòng cũng phải hết sức cẩn trọng, tránh để thiếu gia vừa mới khai trai đã bị mấy “tiểu nha đầu tâm thuật bất chính” làm hư.
Ta: “???”
Ta thật không hiểu nổi tư duy cổ nhân.
Một nha đầu nhỏ dám bày tỏ tình cảm thì bị mắng là vô sỉ, si tâm vọng tưởng, phá hoại gia phong.
Còn tam thiếu gia đến tuổi dậy thì lại bị xem như đứa trẻ ngây thơ, dễ bị viên kẹo dụ dỗ?
Tất nhiên, hiện tại ta thế đơn lực bạc, không dám để lộ thái độ thật.
Cho nên sống rất uất ức.
Phu nhân từ lâu đã chọn sẵn hai cô gái trong nhóm nô tỳ nhà sinh, vừa siêng năng thật thà, tướng mạo cũng đoan chính, làm dự bị thông phòng.
Bình thường hai người họ thay phiên thân cận hầu hạ tam thiếu gia.
Khi ta luyện chữ trong viện, thường thấy một người mang điểm tâm đến, người kia thì cầm quạt phe phẩy.
Nhưng có vẻ tam thiếu gia không hài lòng với hai người đó.
Hôm ấy ta trực ngoài cửa, vô tình nghe thấy hắn nói trong phòng rằng: hai cô ấy quá nịnh bợ, không có khí tiết.
Thiếu gia đang ở tuổi phản nghịch, rất cần thể hiện cá tính và cái tôi.
Hắn muốn có một thông phòng kiêu ngạo, độc lập, mới xứng đôi với hắn.
Phu nhân bị chọc cười, liền hỏi: “Vậy trong viện này, ai hợp ý con nhất?”
Tam thiếu gia chẳng chút kiêng kị, nói thẳng tên ta.
Hắn bảo: ta dù hè nóng đông lạnh cũng không trễ một buổi luyện chữ nào.
Hắn chưa từng thấy ai “chăm chỉ đến mức cực đoan” như ta, làm hắn cũng ngại ngủ nướng.
Hắn kiêu ngạo, coi trời bằng vung, nếu thật phải chọn một người trong viện làm thông phòng, chỉ ta là còn “tạm chấp nhận được”.
Nghe đến đó, tim ta đập loạn.
Ta sợ phu nhân vì vậy mà cho rằng ta luyện chữ ngoài viện là chiêu trò câu dẫn thiếu gia.
Cảm giác sợ bị bán đi như sóng dữ tràn về, nhấn chìm toàn bộ lý trí.
Ta hoảng loạn bỏ chạy.
Không có lệnh bài, ta không ra khỏi phủ được.
Lúc định thần lại, ta đã chạy đến tận bếp ở ngoại viện.
Trương mụ mụ hỏi ta làm sao vậy.
Toàn thân ta run rẩy, bắt đầu giao phó hậu sự.
Ta nói: ta chắc chắn sẽ bị phu nhân bán đi, xin bà bà vì tình nghĩa bao năm với cháu trai của bà, hãy chuẩn bị sẵn người môi giới chuộc ta.