Sự Báo Thù Của Mỹ Nhân Điên Loạn

Chương 11



"Ngươi có vấn đề gì vậy? Ta đã ám sát ngươi hai lần, sao ngươi vẫn muốn bảo vệ ta?"

Ta đang ăn bánh hoa quế, khó hiểu nhìn về phía Thái tử.

Hắn đưa tay lau đi vụn bánh ở khóe miệng ta, đôi mắt nở nụ cười.

"Chưa từng thấy ai lại một lòng muốn c.h.ế.t như vậy, ta cảm thấy thú vị."

Ngón tay của Thái tử ấm áp, mang lại cảm giác dễ chịu, mềm mại, khiến ta nhớ đến hình ảnh Tiểu Bạch dụi mũi vào ta.

Ta bỗng nhiên hoảng hốt, một cái tát đập mạnh vào tay hắn.

Mỗi bước mỗi xa

"Có vấn đề!"

Bánh xe lăn qua những viên sỏi nhỏ, phát ra âm thanh nhẹ nhàng.

Xe ngựa chạy khoảng hai nén nhang, nhanh chóng đến thôn trang, ta nhảy xuống xe, phía sau đã có một đội thị vệ đến, cầm d.a.o đứng ở cửa thôn trang đề phòng.

“Đi, vào xem nào.”

Thái tử xuống xe, ra hiệu cho ta nắm lấy cánh tay hắn. Ta lườm hắn một cái trắng mắt, nhấc váy lên chạy về phía trước.

"Đây là chuồng ngựa à, cũng thật là tồi tàn, người ở thôn trang của các ngươi cũng thật nhàn hạ."

Thái tử chỉ vào một căn nhà đổ nát, ta hé môi.

"Đây là nơi ta ở."

Ta đi tới, đẩy cửa, không gian tối tăm chật chội hiện ra trước mắt, mang theo mùi hôi thối của phân động vật.

Bẩn thỉu, ẩm ướt, hôi hám, thối rữa, giống như tuổi thơ ta đã trải qua ở đây.

Nụ cười trên mặt Thái tử đột ngột biến mất.

Những quản sự trong thôn trang hoảng hốt chạy đến, quỳ một hàng ở bên ngoài cửa.

"Không biết Thái tử đại giá quang lâm, xin hãy thứ tội."

Ta liếc nhìn đám đông, Trần ma ma quỳ ở phía sau, thân hình béo ú co lại thành một đống.

Ta chỉ tay.

"Giết bà ta!"

Một thị vệ bước tới kéo Trần ma ma lên, bà ta ngẩng đầu nhìn ta, hoảng sợ.

"Là ngươi!"

"Thái tử điện hạ tha mạng ——"

...

Thị vệ kéo Trần ma ma đến trước mặt ta, bà ta hoảng loạn.

"Thưa Thái tử, Thẩm Tri Ý chỉ là một con tiện nhân, từ nhỏ nàng ta chỉ toàn nói bậy, nàng ta đang lừa ngài, Thái tử điện hạ xin tha mạng----"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trần ma ma khóc lóc thảm thiết, vừa khóc vừa đập đầu xuống đất, Thái tử hừ một tiếng, vẫy tay.

Thị vệ rút dao, Trần ma ma kêu lên một tiếng, quỳ hai bước rồi bò đến trước mặt ta.

"Đại cô nương, ta sai rồi, đều là do phu nhân bảo ta làm, oan có đầu nợ có chủ, ta chẳng qua chỉ là một nô tài, xin ngài đại nhân đại lượng."

Thị vệ tiến lại, đặt d.a.o lên cổ bà ta, bà ta trợn trắng mắt, hoảng sợ, đứng dậy quay đầu định chạy.

Ai ngờ chạy được vài bước, bà ta loạng choạng, tự ngã đ.â.m vào d.a.o của thị vệ.

Nhìn bà ta ngã xuống đất, thân hình béo ục ịch như một đống bùn, trong lòng ta rất thoải mái, nhưng cũng không hoàn toàn thoải mái.

"Người hầu ác độc ức h.i.ế.p chủ tử, lấy bái thiếp của ta, đưa tất cả họ đến phủ Kinh Triệu."

Thái tử nắm tay ta.

"Trong lòng có thoải mái không?"

Ta gật đầu, ngơ ngác nhìn vào khoảnh đất đỏ rực rỡ trước mặt.

Trên đường về, ta ghé trên cửa sổ xe ngựa nhìn ra ngoài, vẫn không nói lời nào.

"Giết người có thoải mái không?"

Ta gật đầu, rồi lắc đầu.

Thái tử nở nụ cười, nắm lấy vai ta.

"Ta sẽ dạy ngươi cái gì mới thật sự là thoải mái."

Thái tử dẫn ta đi leo núi.

Leo suốt hai canh giờ, cuối cùng cũng đến đỉnh núi.

Mây vắt ngang dưới chân, ta cảm thấy như đang lơ lửng, như rơi vào bầu trời.

Vạn ánh hoàng hôn chiếu rọi, Thái tử đứng trong ánh vàng, mỉm cười đưa tay về phía ta.

"Thẩm Tri Ý, thấy không?"

"Ngươi đứng dưới chân núi, chỉ có thể thấy cỏ khô và cây thấp xung quanh, đến đỉnh núi, mọi khó khăn trên đường đều quên hết."

"Ngươi phải bước ra ngoài, đứng trên đỉnh núi, đừng mãi ở trong cái chuồng ngựa tồi tàn đó."

Gió trên đỉnh núi rất lớn, mây thay đổi hình dạng, cả thế giới như nằm dưới chân ta.

Ta nhắm mắt lại, dang tay ra.

Có quên hết không?

Không thể quên.

Nhưng Thái tử nói đúng.

Sống, hình như cũng không tệ lắm.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com