Sự Báo Thù Của Mỹ Nhân Điên Loạn

Chương 10



Về đến Thẩm phủ, cảm giác không khí có chút không đúng.

Tất cả hạ nhân đều cúi đầu rụt cổ, không dám thở mạnh.

"Cô nương, lão gia bảo ngài ngay lập tức đến Minh Châu Uyển."

Minh Châu Uyển là nơi ở của Thẩm Bảo Châu, có vẻ như nàng ta đã tỉnh lại, còn đi tố cáo, không biết có nói ra chuyện mật thất hay không.

Nói ra cũng không sao, đến lúc đó chỉ cần bảo là ta vô tình mở ra, bên trong đồ đạc đã bị khóa, phụ thân chắc cũng không làm gì ta đâu.

Ta theo hạ nhân đi về phía Minh Châu Uyển, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

"Lão gia, đại cô nương đã đến."

Hạ nhân kéo rèm lên, ta còn chưa kịp phản ứng, đã có một bóng người lao tới, giơ tay đánh vào mặt ta.

"Ngươi, con đ* hèn hạ này, dám hại nữ nhi ta!"

Ta lập tức nghiêng người tránh, khéo léo đưa tay nắm chặt tóc của Lương Quyên Ngọc.

"Đi c.h.ế.t đi, ngươi thử đánh ta lần nữa xem?"

Lương Quyên Ngọc khóc lớn.

"Lão gia, ngài xem con tiện nhân này, ngay trước mặt ngài mà dám đánh ta, nó muốn g.i.ế.c c.h.ế.t mẫu nữ bọn ta sao, trong phủ này còn chỗ nào cho bọn ta ở không?"

Ta kéo tóc Lương Quyên Ngọc như kéo củ cải, bà ta đau đớn kêu la, Thẩm Bảo Châu tức giận đ.ấ.m giường.

"Buông mẫu thân ra———các ngươi đều là người c.h.ế.t à, mau kéo nàng ta đi————"

Phụ thân nhìn thấy nhíu mày, tự mình bước lại tách bọn ta ra.

"Thẩm Tri Ý, không được càn quấy, ngươi và Cố tiên sinh rốt cuộc có chuyện gì?"

"Phụ thân —— nàng ta và Cố Tu Hoa có gian tình, con đã thấy tận mắt, bọn họ ôm nhau trong tình trạng quần áo không chỉnh tề."

Thẩm Bảo Châu đi tố cáo còn thêm mắm dặm muối, nhưng không nhắc gì đến chuyện mật thất, ta quan sát một hồi, phát hiện nàng ta thật sự không để ý.

Suy nghĩ kỹ, cửa mật thất rộng khoảng hai tấc, ta và Cố Tu Hoa đứng ở cửa, chắn kín, trong phòng lại tối, sự chú ý của Thẩm Bảo Châu hoàn toàn dồn vào bọn ta, có lẽ thật sự không phát hiện ra.

Ta thở phào nhẹ nhõm, đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống.

"Gian tình thì sao? Ngươi ghen à, sao động vào ai ngươi cũng ghen được vậy, Thái tử không được, Cố Tu Hoa cũng không được, phải chăng tất cả nam nhân thiên hạ này chỉ có thể thích ngươi?"

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Không được nói bậy! Thẩm Tri Ý, ngươi rốt cuộc có chuyện gì, nói rõ ra."

Phụ thân khoanh tay, lông mày nhướng lên, nhìn ta bằng ánh mắt nghiêm khắc.

Ta nhún vai.

"Chỉ là như nàng ta nói thôi, ta chỉ đang nghĩ rằng mẫu bằng tử quý mà thôi. Với Thái tử thì chỉ ngủ một đêm, khó giữ được, vậy không phải nên tìm Cố Tu Hoa để bổ sung thêm sao."

Ta bắt đầu nói bừa, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Phụ thân n.g.ự.c phập phồng dữ dội, râu tóc rung rinh, Lương Quyên Ngọc không ngừng đưa tay vỗ ngực.

"Lão gia, ngài nghe xem, Thẩm gia chúng ta lại có nữ nhi vô liêm sỉ dường này, mau mau xử lý nàng ta, nếu không, một nữ nhân như thế vào phủ Thái tử, chắc chắn sẽ hại cả nhà chúng ta!"

"Ha ha, ta vừa mới từ phủ Thái tử đi ra, hắn còn hứa vài ngày nữa sẽ dẫn ta đi cưỡi ngựa ở ngoại ô. Chuyện sau này thì ta không biết, nhưng nếu hiện tại ngươi dám động vào ta, Thái tử nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Ta không cam lòng yếu thế, nhìn chằm chằm vào Lương Quyên Ngọc, ánh mắt phụ thân do dự một lúc, đạp chân xuống đất.

"Việc hôm nay không được truyền ra ngoài, ai dám nói bậy, ta sẽ lột da kẻ đó!"

“Thẩm Tri Ý, ngươi cút về phòng cho ta, nghiêm chỉnh suy nghĩ mấy ngày cho ta.”

Mỗi bước mỗi xa

Lương Quyên Ngọc tức giận cãi vã với phụ thân, ta chỉnh lại tóc mai, chậm chạp quay người rời đi.

Ta cảm thấy nhân tính thật sự có chút buồn cười, người như Lương Quyên Ngọc, lại cũng biết xấu hổ.

Bà ta đã từng âm thầm hành hạ ta đủ kiểu trong thôn trang, đến Thẩm phủ, lại không dám làm gì ta. Phụ thân cũng vậy, ông ta rõ ràng không quan tâm đến ta, nhưng khi ta ở Thẩm phủ, ông ta lại cố tình làm ra bộ dáng của từ phụ.

Họ cần mặt mũi, ta thì không, bỗng chốc cuộc sống trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Hai ngày trôi qua rất nhanh, đến ngày thứ ba, Thái tử quả nhiên phái xe ngựa đến đón ta.

Xe ngựa chạy trên con đường nhỏ ở quê, giờ là tháng chín mùa thu vàng rực, hai bên đường lá phong vàng rực rỡ hòa lẫn với lá sồi đỏ, rực cháy đến tận chân trời.

Thái tử nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đưa cho ta một miếng bánh hoa quế.

"Ngọt không?"

Ta cắn một miếng, bánh thơm ngọt mềm dẻo, hòa quyện với hương hoa quế, bao lấy từng vị giác trên đầu lưỡi.

Ta gật đầu.

"Ngon."

Thái tử cười nhẹ, một tay chống cằm, nháy mắt với ta.

"Cuộc sống cũng không tệ, phải không?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com