Sự Báo Thù Của Mỹ Nhân Điên Loạn

Chương 2



Thẩm gia không hổ là nhà đại phú, ngay cả phòng củi cũng tốt hơn cái nhà đất của ta ở dưới quê.

Ta ôm đầu gối ngồi ở góc tường, nghiến răng chịu đựng sờ lên vết thương trên mặt.

Người đi trà lạnh, sau khi mẫu thân qua đời, thị nữ thân cận cũng bị Lương Quyên Ngọc bán đi. Trong thôn trang toàn là người của bà ta, ngày nào cũng đổi cách thức ức h.i.ế.p ta.

Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng ăn được một bữa no, mỗi ngày đều có công việc làm không hết. Đói quá, ta chỉ có thể bắt chuột đồng để ăn.

Nhớ lại những ngày tháng khổ cực trước đây, ta chỉ muốn phát điên. Muốn một đuốc đốt sạch cái phủ đệ khí phái này, để tất cả mọi người cùng xuống địa ngục với ta.

Dựa vào cái gì cơ chứ, rốt cuộc ta đã phạm phải sai lầm gì, bọn họ sống trong chốn cẩm y ngọc thự, còn ta thì thấp hèn như con kiến, ngay cả hạ nhân hạ đẳng nhất cũng sống tốt hơn ta.

Ở trong phòng củi bị nhốt hai ngày, ngày thứ ba, phụ thân xuất hiện.

Ông ta nhìn ta với vẻ ghét bỏ, bảo hạ nhân chỉnh đốn sạch sẽ cho ta, mặc cho ta bộ váy đẹp đẽ.

"Tri Ý, ở kinh không giống quê, từng lời nói và hành động của ngươi đều đại diện cho thể diện của Thẩm gia, sau này không được hành xử như vậy nữa."

Thái độ của phụ thân đã dịu lại hơn vài ngày trước, thậm chí còn hào phóng đưa cho ta một chiếc hộp, bên trong có vài món trang sức.

"Ngày kia, Thái tử sẽ tổ chức tiệc ở Đông Cung, ngươi đi cùng bọn ta đi."

Thái tử?

Trước mắt ta sáng ngời, lời nói của phụ thân vừa nhắc nhở ta, trong thời đại này, quan niệm gia tộc quan trọng hơn tất cả.

Thái tử là trữ quân tương lai, nếu ta đi ám sát Thái tử, chẳng phải cả nhà ta sẽ không có kết cục tốt hay sao?

Nhẹ thì mất đầu, nặng thì c.h.é.m cả nhà?

Khà khà khà, tốt lắm, Thẩm Thư Yến, Lương Quyên Ngọc, Thẩm Bảo Châu, còn có tất cả những người đã ức h.i.ế.p ta ở thôn trang, đều đi c.h.ế.t hết đi, cùng ta c.h.ế.t nào.

Mỗi bước mỗi xa

Phụ thân ra khỏi phòng củi, bên ngoài giọng nói sốt ruột của Lương Quyên Ngọc truyền đến.

"Lão gia, chàng thật sự muốn đưa nó đi à? Đứa trẻ này hôm đó chàng cũng thấy rồi đấy, nếu trong bữa tiệc mà phát điên, thể diện của Thẩm gia sẽ để đâu?"

Phụ thân thở dài.

"Nàng nghĩ ta muốn sao? Phụ tá của Thái tử là bạn tốt của cữu cữu nó, lần trước nhắc đến một câu, Thái tử nhất định muốn gặp nó. Nàng đừng đi trêu chọc nó nữa, nó đang bình thường sao lại phát điên, trước tiên hãy dỗ dành nó vài ngày đi!"

Hai người nói chuyện rồi rời đi, ta đưa tay bẻ gãy một khúc gỗ, cười lạnh một tiếng.

Giả mù sa mưa, nếu cữu cữu quan tâm đến ta, sao ta lại rơi vào tình cảnh này.

Bây giờ lại nhờ bạn bè tốt xem cái gì đó, hư tình giả ý, thật vô vị.

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vết thương trên mặt ta không nặng lắm, chỉ cần dùng phấn phủ che đi một cái, gần như không ai nhận ra điều gì bất thường.

Kế mẫu hài lòng gật đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười.

"Thẩm Tri Ý, chuyện hôm đó chỉ là hiểu lầm, muội muội con còn nhỏ, làm những điều đó đều vì tốt cho con, chỉ là hành động có phần vội vàng thôi. Mấy đứa là tỷ muội ruột, đừng tính toán với con bé."

Ta "hì hì" cười.

"Biết rồi."

Không sao cả, dù sao tất cả chúng ta cũng đều phải c.h.ế.t hết.

Ta ngồi trên xe ngựa, sờ vào con d.a.o găm trong tay áo. Dao găm là hôm qua ta lén chuồn ra khỏi phủ, mang một cái trâm vàng đi đổi lấy.

Ta tìm một viên đá mài d.a.o trong phòng bếp, đã mài cả đêm, rất sắc bén, mặc dù không đến mức thấy kiến huyết phong hầu*, nhưng g.i.ế.c người thì dư sức.

*kiến huyết phong hầu: hễ c.h.é.m một cái là ra m.á.u ra nhiều đến nỗi nạn nhân sẽ bị ngạt thở

Xe ngựa nhanh chóng đến Đông Cung, ta đi theo phụ thân, quỳ trong đại điện hành lễ Thái tử.

Lén giương mắt nhìn Thái tử một cái.

Da hắn trắng nõn như ngọc, bộ dạng rất tuấn tú, nhìn là biết một tên tiểu bạch kiểm trói gà không chặt, thật tốt.

Ta mỉm cười với Thái tử.

Chào ngươi, con mồi.

Thái tử bỗng đỏ mặt, có chút hoảng hốt tránh đi ánh mắt ta.

"Khụ khụ, bình thân."

"Thẩm đại nhân, đây chính là vị cô nương đã đi đến thôn trang cầu phúc cho ngươi sao?"

Phụ thân kính cẩn gật đầu, trái với lương tâm khen ta một phen, Thái tử gật đầu.

"Ừ, không tệ, Thẩm cô nương rất có hiếu tâm, Thẩm gia các người cũng thật có khí khái, dạy dỗ con cái cũng có cấp bậc lễ nghĩa."

Phụ thân lập tức mặt mày rạng rỡ, Thái tử thưởng cho ta một ít châu báo, phía sau hắn có một đại thúc trung niên phong độ nho nhã, để râu cá trê, tinh nghịch nháy mắt với ta.

Tiệc đang diễn ra đến giữa chừng, Thái tử có vẻ tửu lượng hơi kém, được thái giám bên cạnh dìu vào một thiên điện để nghỉ ngơi.

Ta vội tìm cơ hội đi theo, cẩn thận gõ cửa.

"Thái tử vừa gọi ta vào gặp ngài ấy."

Thị vệ ở cửa kinh ngạc.

"Ngươi là cô nương Thẩm gia, Thái tử nói muốn gặp ngươi khi nào?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com