Sự Báo Thù Của Mỹ Nhân Điên Loạn

Chương 3



Ta đỏ mặt, giả vờ ngại ngùng.

"Vị ca ca này, chỉ cần thông báo một tiếng là được, ta đứng chờ ở cửa."

Thị vệ bước vào thiên điện, một lúc sau, với vẻ mặt bất ngờ đi ra.

"Thái tử tuyên ngươi vào."

Hắn ta nhìn ta rất lâu, lộ ra một biểu cảm sâu xa.

Ta cúi đầu đi vào trong, Thái tử đang lười biếng dựa vào bên giường.

Hai bên màn lụa màu vàng sáng bay phấp phới, một lọn tóc rơi trước n.g.ự.c hắn, má hắn ửng đỏ, ánh mắt nhìn người như mang theo hơi nước.

"Thẩm cô nương——"

Thái tử một tay chống cằm, trong mắt có ý cười.

"Ngươi ngược lại lớn gan hơn ta tưởng."

Ta cũng cười theo.

"Còn lớn hơn được nữa, ngài có muốn xem không?"

Nói xong, ta tiến lại, quỳ bên cạnh đầu gối hắn. Những cung nữ bên cạnh quát lên ngăn cản, nhưng Thái tử lại vẫy tay, ra hiệu mấy nàng ta lui xuống.

Thật đúng ý ta!

Khi các cung nữ rời đi, ta đưa tay sờ lên mặt Thái tử.

Dao găm từ tay áo trượt xuống lòng bàn tay, ta lập tức trở tay đ.â.m một nhát.

Thái tử nhanh tay cầm lấy tách trà chặn lại, tách trà vỡ vụn, nước trà ấm văng lên người cả hai, sắc mặt hắn đại biến.

"Ngươi là thích khách!"

Ta cười khà khà.

"Đến đây, tru cửu tộc của ta đi!"

"Thiếu một tộc, má nó ngươi đúng là đồ hèn!"

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta đã sơ suất, không ngờ Thái tử nhìn yếu đuối, chỉ là một tiểu bạch kiểm, vậy mà lại biết võ công, sức mạnh cũng lớn hơn ta.

Ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị hắn bắt giữ hai tay, d.a.o găm cũng rơi xuống đất.

Thái tử cười lạnh.

"Trình độ này của ngươi cũng không ra gì."

Ta nghiến răng.

"Đối phó với ngươi thì dư sức!"

Nói xong, ta cắn lên cổ hắn một cái, hắn theo bản năng ngửa đầu lên, ta cắn lên xương quai xanh của hắn, cộm đến mức ta nhức cả răng.

Thái tử đau đớn kêu lên một tiếng, cửa phòng lập tức bị đẩy mạnh mở ra, hai thị vệ cầm d.a.o xông vào.

"Hộ giá, hộ —————— hô—————— quấy rầy rồi."

Lúc này, cánh tay ta bị bắt chéo ra sau lưng, bị hai tay của Thái tử giữ chặt, thoạt nhìn như hắn đang ôm ngang ta. Ta bị ép phải ưỡn ngực, đang cắn cổ hắn, hắn hơi ngửa đầu ra sau, đầu tóc rối bời, cổ áo nửa mở.

Cảnh tượng này phải nói có biết bao mờ ám.

Các hộ vệ mặt đỏ tai hồng chạy đi, còn ân cần đóng cửa lại.

Thái tử tức giận, đưa tay bắt lấy cằm của ta, đôi mắt dài hẹp nheo lại, ánh nhìn thâm thúy.

"Không biết sống chết."

"Nói thật cho ngươi biết, ta đã bôi độc vào răng, ha ha—————— hôm nay ngươi chắc chắn phải chết."

Ta bắt đầu nói xằng nói bậy, quả nhiên, sắc mặt Thái tử lại biến đổi, lập tức lớn tiếng gọi: "Người đâu, truyền thái y."

Quả thật rất quý mạng.

Thái y nhanh chóng đến, xem bệnh bắt mạch, xem đầu lưỡi lật mí mắt, cuối cùng còn dùng một chiếc thìa nhỏ cạo răng của ta.

Sau một hồi, ta không chịu nổi, đảo mắt trắng dã nói: "Ta nhận thua, ta nhận thua, là ta lừa người, răng không có độc, chỉ là từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đánh răng."

Đánh răng phải dùng muối sống hoặc bột đánh răng, ta ở thôn trang ngay cả cơm còn không đủ ăn, nào chú ý đến việc này.

Mỗi bước mỗi xa

Chẳng qua mỗi ngày ta đều súc miệng, răng tự nhiên trắng hơn người khác một chút, cũng không có mùi gì.

Thái tử nghe xong, lập tức mặt mày xanh mét, dùng khăn liều mạng chà lau cần cổ.

"Mang nàng ta đi!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com