Sự Báo Thù Của Mỹ Nhân Điên Loạn

Chương 5



Vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng như bị bóp cổ, phòng khách lập tức im lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi.

Một lúc lâu, kế mẫu mới phản ứng lại, hít một hơi lạnh, ôm ngực.

"Trời ạ, đây—— đây chính là nữ nhi Thẩm gia ta, không danh không phận tằng tịu với nam nhân, thể diện của Thẩm gia chúng ta đã bị ngươi làm mất hết rồi!"

Sắc mặt Thẩm Bảo Châu dữ tợn, bên cạnh gào lên:

"Ngươi nói bậy, ngươi ả nữ nhân hạ tiện này, sao Thái tử lại có thể để ý tới ngươi?"

Ta cười lạnh một tiếng.

"Ta hạ tiện ư?"

"Đó là hắn muốn ngủ với ta, không phải ta chủ động, sao không nói hắn hạ tiện."

Thẩm Bảo Châu không chịu nổi, la hét lao vào đánh ta.

"Ngươi nói bậy, Thái tử tuyệt đối không ngủ——— không thể như ngươi nói!"

Ta nghiêng người tránh, hai tay nắm lấy tóc nàng ta.

"Ngươi còn dám đụng vào ta thử xem? Hiện tại trong bụng ta nói không chừng đã có con của Thái tử, cành vàng lá ngọc, đụng hỏng ngươi đền nổi không?"

Phụ thân nghe thấy, lập tức tiến lên ngăn cản.

"Đang ầm ĩ cái gì vậy! Người đâu, kéo hai cô nương ra."

"Tri Ý, ngươi đi theo ta."

Phụ thân dẫn ta rời khỏi phòng khách, đi qua hành lang quanh co, đến một thư mật thất.

Ngoài thư phòng trồng đầy trúc xanh, có ba gian phòng, trong phòng bài trí đầy kệ sách dựa vào tường. Trước cửa sổ có một chiếc bàn bằng gỗ tử đàn, bên cạnh là một giá đồ chơi bằng gỗ hoàng hoa lý.

Trên tầng ba của cái giá, quả nhiên như Thái tử đã nói, có một con tuấn mã bằng đồng tinh xảo.

"Tri Ý, Thái tử có nói sau này sẽ thu xếp cho con thế nào không?"

Ánh mắt ta từ con ngựa đồng quét qua, nhìn quanh trong phòng một lượt, không để tâm nói: "Còn có thể thu xếp thế nào, thân phận của ta như vậy, chữ to không biết được một chữ, chỉ có thể chơi chơi thôi."

"Vớ vẩn! Thân phận con như vậy, thân phận con là gì hả?"

Phụ thân tức giận đến thổi râu trừng mắt.

"Con là đích trưởng nữ của Thẩm gia ta, ta đường đường là Hộ Bộ lang trung, ngoại tổ phụ của con lại là một tham tướng chính thức, mặc dù không đủ trình làm Thái tử phi, làm một trắc phi cũng dư sức."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Xời, thôi đi, ông đã thấy đích nữ nào không biết chữ to chưa? Ngay cả nha hoàn thân cận của Thẩm Bảo Châu cũng còn xuất sắc hơn ta, Thái tử nạp ta làm trắc phi, cũng không sợ bẽ mặt."

Ta trợn nhìn bằng nửa con mắt, phụ thân lập tức nghẹn lời.

...

Im lặng một lúc, phụ thân vuốt râu thở dài.

"Việc này là do vi phụ không suy nghĩ chu toàn, mấy năm trước bận rộn chuyện trong triều đình, nhất thời lơ là. Mẫu thân con cũng vậy, sao lại không nhớ tìm cho con một nữ tiên sinh, về sau ta sẽ nói với bà ấy một trận."

Ta tiếp tục cười lạnh.

"Lừa ai đấy, một quan viên ngũ phẩm nho nhỏ như ông, còn bận rộn việc gì, sao, bận rộn chuẩn bị tạo phản để kế thừa đế vị à?"

"Còn cái ả Lương Quyên Ngọc nữa, các ngươi cùng nằm trên một giường, ông không biết ả ta là loại người gì sao? Dưới tay của thuộc hạ của ả ta có thể kiếm được một mạng sống đã là tốt, còn bày đặt nữ tiên sinh, không mời một nữ sát thủ thì tính là mạng của ta đã lớn rồi."

Phụ thân ngừng lại, sắt mặt căng trướng đến đỏ bừng, ông ta nặng nề vung tay áo, môi run rẩy kịch liệt.

"Ngươi—— hỗn láo! Đây không phải là lời mà một tiểu thư khuê các có thể nói, thật thô tục, không thể nghe nổi!"

Ta lại trợn trắng mắt, bĩu môi, run vai đi đến ghế thái sư sau bàn ngồi xuống, gác chân lên bàn, từ trên bàn lấy một miếng điểm tâm ăn.

"Ta lớn lên ở thôn trang, không có phụ mẫu dạy dỗ, lại không có văn hóa, ông còn mong ta nói ra lời hoa mỹ gì?"

Phụ thân hít một hơi sâu, xoa xoa n.g.ự.c mình.

"Tri Ý, vi phụ sẽ tìm cho con một tiên sinh, từ ngày mai, con cứ yên tâm ở nhà học hành, chăm chỉ vài tháng, ít nhất cũng phải biết vài chữ."

Ta gật gật đầu, ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế, để chân gác lên bàn.

"Cũng không phải không được, nhưng con người này ta ấy, yêu cầu về hoàn cảnh học tập khá cao. Thế này đi, ta thấy thư phòng này của ông cũng được, sau này mỗi sáng sẽ dành cho ta sử dụng, dù sao ban ngày ông cũng phải vàoi triều."

Phụ thân lập tức trợn mắt.

Mỗi bước mỗi xa

"Không được, thư phòng là nơi cơ mật, vi phụ——"

Chưa để ông ta nói hết, ta đã vỗ m.ô.n.g đứng dậy.

"Vậy ta đi!"

Nhìn dáng vẻ dầu muối gì cũng không vào của ta, phụ thân cuối cùng cũng không còn cách nào, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý, lại phái một đại nha hoàn theo hầu bên cạnh ta.

"Đây là Thư Mặc, sau này nàng ta sẽ hầu con học hành."

Được, là để giám sát ta, nhưng ít nhất đã thành công bước đầu, sau này tìm lý do để đuổi nàng ta đi là được.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com