Phụ thân làm việc rất hiệu quả, ngày hôm sau ta vừa dậy, tiên sinh đã chờ sẵn trong thư phòng.
Tiên sinh rất trẻ, dáng cao ráo, mặc một bộ trường bào màu xanh, khi cười bên má trái còn có một cái lúm đồng điếu nhàn nhạt, một bộ dáng của quân tử khiêm nhường, Thư Mặc lập tức đỏ mặt.
"Vãn sinh à Cố Tu Hoa, thân thể của gia phụ mang bệnh nhẹ, mấy ngày này vãn sinh sẽ thay gia phụ giảng bài."
Ta thành thật gật đầu.
"Gặp qua Cố tiên sinh."
Trong mấy ngày tiếp theo, dưới sự giám sát chặt chẽ của Thư Mặc, ta đặc biệt ngoan ngoãn, mỗi ngày đọc sách viết chữ, thái độ nghiêm túc không thể chê vào đâu được.
Phụ thân cũng rất hài lòng.
"Không tệ, đọc sách vài ngày, hành động đã thanh nhã hơn nhiều."
Thư Mặc thấy ta thành thật, cũng dần dần nới lỏng cảnh giác, cuối cùng, hôm nay ta đã tìm được cái cớ, đã thành công đuổi nàng ta đi.
Ta ghé vào cửa sổ, nhìn bóng lưng Thư Mặc quẹo vào rừng trúc, ở phía sau vẫy tay chào.
"Được rồi, đừng giả vờ nữa, mau tìm đồ đi."
Thư Mặc vừa đi, Cố Tu Hoa lập tức nghiêm mặt, thái độ lạnh lùng.
Mỗi bước mỗi xa
"Tìm gì, không phải đã nói rồi sao, con mã đạp phi yến kia là mấu chốt."
Nói xong đi tới, đưa tay bẻ con ngựa đồng, ngựa đồng kêu "cắc cắc", lộ ra dưới đó một đống bụi.
Cố Tu Hoa: "......"
"Ha ha ha, nhìn xem ngươi có thể làm gì, thủ hạ của Thái tử cũng không có gì ghê gớm, thông tin quan trọng mà cũng có thể sai."
Không sai, Cố Tu Hoa là người Thái tử phái đến, theo thỏa thuận trước đó, ta tìm được đồ giao cho Cố Tu Hoa, hắn ta tự nhiên sẽ mang đồ ra ngoài giao cho Thái tử.
Nhưng không cần phí sức làm việc một mình, hắn ta đã ở đây thì không lý gì ta lại phải tự mình làm.
Cố Tu Hoa vẫn đang chăm chú nghiên cứu con ngựa đồng, ta đã bắt đầu bận rộn tìm kiếm đồ đạc khác ở chung quanh.
Theo như Thái tử nói, trong thư phòng có một gian mật thất, bên trong giấu những thứ đủ để khiến Thẩm phủ bị tịch thu tài sản và bị trảm cả nhà đến vài lần.
Tịch thu tài sản và trả cả nhà đấy, ngay cả một nha hoàn gã sai vặt nho nhỏ cũng không tha.
Ta hăng hái mười phần, xắn tay áo, nhảy lên nhảy xuống.
Cuối cùng, ta xoay một cái bình hoa ở góc tường, tường bên phải phát ra một tiếng "cắc cắc cắc", giá sách xoay chuyển, lộ ra một lối đi tối tăm.
Ta và Cố Tu Hoa liếc nhìn nhau.
"Tìm được rồi!"
Hai bọn ta tiến đến bên lối đi, đang định vào xem, thì bỗng nhiên từ phía sau vang lên một tiếng kêu hoảng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Các ngươi đang làm gì vậy!"
Thẩm Bảo Châu tựa vào khung cửa nhìn hai bọn ta, vẻ mặt căm phẫn.
"Được lắm, gian phu dâm phụ!"
...
Cố Tu Hoa đứng giữ bên lối đi, mặt đầy căng thẳng.
"Phải làm sao bây giờ?"
Không phải chứ, ngươi làm việc cho Thái tử mà tố chất tâm lý lại kém như vậy sao?
Thẩm Bảo Châu đã bước tới, kiêu ngạo ngẩng cao cằm.
"Hừm, Thẩm Tri Ý, vậy mà lại còn không rõ ràng với tiên sinh của mình, ta xem ngươi sẽ giải thích thế nào với Thái tử!"
Ta bước qua đóng cửa sổ và cửa thư phòng, tiện tay cầm một cái bình hoa, nháy mắt cho Cố Tu Hoa.
"Giết nàng ta."
Cố Tu Hoa: "Hả?"
"Ta nói g.i.ế.c nàng ta, mang t.h.i t.h.ể của nàng ta ném vào trong mật thất."
Cố Tu Hoa kinh hoàng: "Cái gì? Không phải đã nói chỉ bảo ta tới lấy đồ thôi sao, không bảo g.i.ế.c người đâu! Hơn nữa nếu Thẩm đại nhân trở về đi vào mật thất, phát hiện ra thì sao?"
Ta không kiên nhẫn nói: "Dù sao cũng phải đã tịch thu tài sản c.h.é.m đầu cả nhà rồi, còn sớm một hai ngày sao? Trước tiên g.i.ế.c nàng ta, ngươi lấy đồ rồi đi, ngày mai để Thái tử đến g.i.ế.c cả nhà bọn ta, thật là chuyện nhẹ nhàng khoan khoái."
Cố Tu Hoa im bặt, Thẩm Bảo Châu có chút hiểu ra, hoảng hốt nắm chặt váy của mình.
"Thẩm Tri Ý, ngươi có ý gì, vì chuyện nhỏ này mà muốn g.i.ế.c ta bịt miệng? Ngươi đừng làm bậy, ta sẽ kêu lên, ta sẽ..."
Còn chưa kịp để Thẩm Bảo Châu kêu lên, ta giơ cái bình hoa đập vào đầu nàng ta, nàng ta trợn trắng mắt, mềm nhũn ngã xuống đất.
Ta đưa một tay nắm lấy cổ áo nàng ta, kéo nàng ta vào trong mật thất.
"Giúp một tay chứ, thất thần đứng đó làm gì?"
Cố Tu Hoa lại đứng yên tại chỗ, sắc mặt tái mét, không biết đang nghĩ gì.
Thật vô dụng.
Ta chỉ có thể một mình kéo Thẩm Bảo Châu vào trong mật thất, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng cười khẽ của Thư Mặc.
"Hôm nay sao lại là ngươi mang trà điểm tâm đến, thành thật khai báo, có phải nhân cơ hội đến nhìn lén Cố tiên sinh hay không?"
Cố Tu Hoa càng luống cuống hơn, ta bất lực buông Thẩm Bảo Châu, đi đến bên cạnh mở cửa ra, một chân đá hắn ta ra ngoài.
"Chiêu mỹ nam kế, giúp ta kéo dài thời gian một nén nhang."
Một bên lớn tiếng: "À, chữ này không học được, ta không dám gặp người, ai cũng đừng đến làm phiền ta!"