Trong hôn lễ, ta nhìn thấy Tiêu Duẫn đang ngồi dưới long tọa.
Ánh mắt hắn phức tạp vô cùng, nhưng khi trông thấy ta và Tiêu Cảnh cùng nắm lấy quả cầu thêu đỏ, hắn lại nở nụ cười, nói một tiếng "chúc mừng".
Hoàng thượng nhớ đến công lao trung lương của Lý gia, ban thêm cho ta mấy món trân bảo.
May mắn thay, phu quân của ta là một người nhân nghĩa.
Y biết ta cũng là kẻ bị hãm hại, nên nghiêm túc thề trước mặt ta rằng, cả đời này tuyệt không khinh thường nhục mạ, tuyệt không phụ bạc ta.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ta mỉm cười, nhưng vì thân thể suy nhược, lại bật ho khẽ.
Tiêu Cảnh hoảng hốt, vội vàng sai người đi mời ngự y.
Ta giơ tay cản lại, nhẹ lắc đầu.
Ta nhìn về phía y, yếu ớt cười một tiếng:
"Từ nay về sau, chàng chính là phu quân của Lý Như Ý ta. Nhưng ta biết, chàng cưới ta cũng là chuyện bất đắc dĩ. Nếu sau này chàng có người trong lòng, chỉ cần báo với ta một tiếng, dù có nâng nàng ta làm bình thê, ta cũng tuyệt không dị nghị, chỉ xin chớ bỏ ta đi."
Lý gia trung lương, ta không muốn mình bị phế bỏ, làm hoen ố thanh danh của phụ mẫu thân, khiến thế nhân quở trách họ dạy con gái không nghiêm.
Tiêu Cảnh mấp máy môi, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
4
Từ đó về sau, ta và y đối đãi với nhau như khách, y cũng vì ta mà cài trâm, vì ta mà vẽ mày, chẳng khác gì phu thê bình thường trong nhân gian.
Không ai còn nhắc đến Tiêu Duẫn, cũng chẳng ai nghĩ đến vì sao Tiêu Cảnh lại cùng ta rơi xuống hồ.
Biết ta thân thể yếu ớt, từ nhỏ chưa từng ăn bánh bao nướng, Tiêu Cảnh lộ ra vẻ không dám tin.
Y chọn một ngày nghỉ, dẫn ta ra ngoài, nói muốn đưa ta đi nếm thử hương vị bánh bao nướng.
Nha hoàn Tri Họa rất vui mừng thay ta, tất bật chọn lựa y phục, trang sức cho ta.
"Tiểu thư, Thất hoàng tử quả thật là người rất tốt. Nô tỳ... nô tỳ thật sự rất vui mừng."
Miệng nói là vui mừng, nhưng ta rõ ràng trông thấy trong mắt nha đầu phủ lên một lớp hơi nước mỏng.
Ta bật cười không thành tiếng.
Có lẽ là phụ mẫu linh thiêng, biết Tiêu Duẫn phụ bạc ta, nên mới để Tiêu Cảnh xuất hiện trong cuộc đời ta chăng?
Tiêu Cảnh hiện tại là chỗ dựa duy nhất của ta. Giữa thế gian rộng lớn này, ta chỉ còn có phu quân mà thôi.
Ta thay y phục xong liền cùng Tiêu Cảnh rời phủ.
Có lẽ do đã sang xuân, trên phố người qua kẻ lại tấp nập hơn trước.
Người bán phấn son, người bán bánh bao, người bán trang sức, ai ai cũng hăng hái mời chào. Tiêu Cảnh dẫn ta đến một tiệm nhỏ không quá bắt mắt.
Y nói với ta: "A Ý, đây chính là cửa tiệm mà ta vẫn hay nhắc đến với nàng."
Hằng ngày, mỗi khi đến nha môn, y đều ghé qua đây mua một lồng bánh bao.
Y bảo, tiệm này là do hai mẹ con quản lý, dựa vào đó mà mưu sinh, không có chỗ dựa nào khác, thật đáng thương xót.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta cẩn thận quan sát một hồi, nhìn thấy bóng dáng người phụ nhân bận rộn trong quán, liền gật đầu.
Ở thời đại này, hai mẹ con muốn duy trì kế sinh nhai quả thực vô cùng khó khăn.
Đây là lần đầu tiên ta được nếm thử bánh bao nướng.
Lớp vỏ mỏng tang, nhân thịt đầy đặn, vừa cắn một miếng, hương thơm liền lan tỏa khắp khoang miệng.
Trước kia, ta từng quấn quýt đòi mẫu thân mua cho, nhưng mỗi lần mua về, bệnh tình của ta đều trở nặng. Hai, ba lần như thế, mẫu thân không còn dám mua nữa.
Vậy nên ta chưa từng được ăn dù chỉ một miếng.
Cũng vì thế mà ta đã uất ức không ít lần.
5
Dùng xong bánh bao, Tiêu Cảnh bảo rằng ta suốt ngày ru rú trong nhà chắc hẳn có phần tẻ nhạt, liền muốn đưa ta đi chọn vài quyển thoại bản.
Ta lắc đầu, từ chối ý tốt của y.
Nhìn thấy góc phố bên kia có một người bán chó con, ta bèn chỉ về phía lồng tre:
"Hay là chúng ta mua một con ch.ó nhỏ đi!"
Tiêu Cảnh gật đầu đồng ý.
Ta lựa chọn kỹ càng thật lâu, cuối cùng chọn một con ch.ó nhỏ lông đen tuyền.
Trong lồng, những con khác đều có bộ lông trắng, chỉ duy có nó là đen.
Chủ quán bảo, con ch.ó này là do ông ta nhặt được, lúc nhặt về, nó nằm co ro giữa vũng nước, không biết có thể sống nổi hay không.
Tiêu Cảnh lo lắng nó không thể sống được, liền hỏi ta có muốn đổi con khác không.
Ta chỉ khẽ lắc đầu.
Ta cảm thấy con ch.ó đen nhỏ này rất giống ta, cô độc và đáng thương.
Tiêu Cảnh đưa tiền cho chủ quán.
Chúng ta vừa quay người rời đi, thì phía sau chợt vang lên một giọng nói trong trẻo.
Một thiếu nữ nhỏ nhắn chạy tới, có lẽ vì vội vàng mà hai má nàng còn ửng đỏ.
Nàng lấy ra ba đồng tiền, giải thích: "Hôm nay bánh bao nhà ta chỉ bán mười bảy văn một lồng, số tiền dư này xin hoàn lại cho hai vị."
Tiêu Cảnh thoáng ngẩn ra, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.
Sau này, y kể lại cho ta nghe.
Thiếu nữ ấy chính là con gái của chủ quán bánh bao, dù hai mẹ con nàng số phận đáng thương, nhưng chưa bao giờ lợi dụng lòng thương hại của người khác, làm ăn vẫn ngay thẳng, chính trực.
Y muốn giúp đỡ họ, thì chỉ cần ủng hộ việc buôn bán của họ là đủ, không cần phải đưa thêm tiền.