Ngày thường, khi Tiêu Cảnh lên triều trực, ta liền ôm Tiểu Hắc dạo chơi trong sân.
Tiểu Hắc rất có chí khí, sau khi ta cho nó uống chút sữa chó mẹ, chẳng mấy chốc đã chạy nhảy tung tăng.
Ta cùng Tri Họa may cho nó rất nhiều bộ y phục nhỏ xinh.
Tri Họa thấy ta thương yêu Tiểu Hắc như thế, liền trêu chọc: "Tiểu thư, người có phải nên sinh một tiểu bảo bảo rồi không?"
Ta chợt ngẩn ra.
Từ nhỏ thân thể ta đã yếu ớt, khi vừa hành kinh lần đầu tiên, đại phu từng chẩn đoán rằng ta rất khó thụ thai.
Hơn nữa, dù ta và Tiêu Cảnh chung sống hòa thuận, nhưng kỳ thực vẫn chưa từng viên phòng.
Ta đột nhiên mất hết hứng thú làm y phục, ôm Tiểu Hắc trở về phòng.
Tri Họa biết mình lỡ lời, hoảng sợ quỳ xuống, xin ta trách phạt.
Ta chỉ nhàn nhạt mỉm cười:
"Tri Họa, có lẽ cả đời này ta cũng không thể có hài tử của riêng mình. Ngươi nói xem, ta có nên tìm cho phu quân một vị lương nhân hay không?"
Tri Họa kinh hoảng đến mức bật khóc.
Tiêu Cảnh trở về, trên tay còn mang theo một lồng bánh bao.
Nhìn thấy ta, y cười nói:
"A Ý, ta thấy nàng thích ăn, nên trên đường về đã mua cho nàng một phần. Ta đã hỏi đại phu rồi, hiện tại thân thể nàng có thể ăn một chút."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ta nhận lấy gói giấy dầu còn vương hơi ấm, trong lòng dâng lên một chút ấm áp.
Cảm nhận hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay, ta tham luyến muốn nắm chặt lấy...
7
Ngày tháng cứ thế trôi qua, quan hệ giữa ta và Tiêu Cảnh càng thêm thân mật.
Có đôi khi, ta thậm chí cảm nhận được ánh mắt chàng nhìn ta đã không còn như trước nữa.
Một ngày nọ, Tiêu Cảnh say rượu trở về.
Thấy ta vẫn chưa ngủ, đang đợi chàng, gương mặt tuấn tú lập tức ánh lên một tia vui mừng:
"Á Ý, nàng là đang đợi vi phu sao?"
Ta bị một tiếng "vi phu" của chàng làm đỏ mặt, khẽ ừ một tiếng khó nghe ra.
Bất chợt, một vòng ôm ấm áp kéo ta vào lòng.
"Á Ý, ta tâm duyệt nàng, ta muốn cùng nàng bạch đầu giai lão."
Ta chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, vội vã muốn đẩy chàng ra, nhưng bàn tay Tiêu Cảnh lại siết chặt hơn mấy phần.
Ánh mắt ta lướt qua chậu hoa mới dời vào trong viện, không biết từ khi nào đã nhú ra những mầm non xanh biếc.
Tựa như tình ý giữa ta và Tiêu Cảnh, cũng trong đêm nay lặng lẽ sinh sôi.
Mùa xuân vạn vật sinh trưởng, vốn là thứ chẳng thể giữ lại, chỉ cần hơi thất thần, nó liền có thể từ kẽ tay lặng lẽ trôi đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hôm ấy, Tri Họa từ ngoài chạy về, trên mặt mang theo tức giận, nhưng khi nhìn thấy ta, nàng lại cố gắng kìm nén, gượng cười.
Ta nhìn nàng, chỉ thấy buồn cười:
"Chuyện gì thế?"
Biết không giấu được ta, Tri Họa đành thành thật kể lại.
Thì ra hôm nay, thái tử ở trên đại điện công khai thỉnh cầu bệ hạ tứ hôn, muốn lấy đích nữ của thừa tướng, Dư Uyển Uyển, làm thê tử, cưới nàng ta làm chính phi.
Hoàng thượng long nhan đại duyệt, lập tức lệnh cho Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt cho hai người.
Không ai còn nhớ đến Lý Như Ý đã gả cho Thất hoàng tử, chỉ nhìn thấy một mối nhân duyên trời định giữa Tiêu Duẫn và Dư Uyển Uyển.
Tri Họa cẩn thận quan sát sắc mặt ta, nhưng ta chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì.
Hận ư? Không hận.
Nhưng không cam lòng thì có, nhà họ Lý ta trên dưới một nhà đều vì kẻ khác mà làm áo cưới, làm sao có thể không cam tâm? Dù cho được phong hầu thì thế nào?
Song, cũng không đến mức oán hận, bởi vì mẫu thân ta sớm đã hiểu rõ, Tiêu Duẫn từ nhỏ đã là thái tử, cho dù nhất thời thất thế, bản tính vẫn chẳng hề chịu thua kém ai.
Lý gia tuy đã giúp hắn, nhưng rốt cuộc vẫn sẽ nhắc hắn nhớ lại quãng thời gian chật vật năm xưa.
Bởi thế, mẫu thân từng dặn dò, nếu thực có ngày này, Lý gia chỉ có thể chấp nhận số phận.
Nhưng may mắn là hiện tại, ta đã có Tiêu Cảnh.
Lúc dùng bữa tối, ta lại nhìn thấy gói giấy dầu quen thuộc.
Ánh mắt Tiêu Cảnh nhìn ta mang theo vài phần lo lắng.
Chàng lo ta nghe được những lời đồn đãi bên ngoài mà suy nghĩ nhiều.
Ta không để tâm, chỉ cười hỏi: "Loại bánh bao này tuy ngon, nhưng vì sao phu quân ngày nào cũng mua?"
Trong mắt Tiêu Cảnh, sự lo âu lập tức bị một tia hoảng loạn thay thế, bất cẩn đánh rơi đũa.
Ta hơi nhíu mày.
Từ khóe mắt, ta nhìn thấy trong tay chàng dường như còn nắm ba đồng tiền, trong khoảnh khắc, cả người đều sững lại.
8
Ta gắp một chiếc bánh bao lên, đưa vào miệng.
Nhưng lần này, hương vị không còn tươi ngon như những lần trước, chỉ còn một nỗi chua xót dâng lên từ tận đáy lòng.
Tiêu Cảnh đến tiệm bánh bao ngày một thường xuyên hơn, thời gian nán lại cũng càng lúc càng lâu.
Tri Họa cũng để ý, nàng sốt ruột, không ngừng ở bên ta lải nhải.
Tiệm bánh kia cách phủ chúng ta rất xa, kiệu cũng không thể đi vào con hẻm chật hẹp đó, vậy mà Tiêu Cảnh vẫn ngày ngày đến mua một xửng bánh bao.
Ta không phải kẻ ngốc.
Chỉ là trong lòng dâng lên một nỗi mất mát, cảm giác như bản thân lại một lần nữa chỉ còn lại một mình.
Quãng thời gian này, ta đã coi Tiêu Cảnh là cọng rơm cứu mạng của ta.
Đến mức, ta để y bước vào lòng mình, một nơi vốn không nên có bóng dáng y.