"Ta có còn là chủ tử của ngươi hay không? Thay y phục cho ta!”
"Ngươi không làm, ta sẽ để người khác đến, từ nay trở đi không cần ngươi hầu hạ nữa!"
Tri Họa bị ta dọa đến sững người, nức nở tiến lên thay y phục cho ta.
Ta nhắm mắt, ra sức đè nén cơn đau trong người.
Nhưng giọt lệ nơi khóe mắt lại không thể nào kìm nén được.
Ta thay y phục, một mình tiến cung.
Không có triệu kiến thì không được nhập cung, nhưng vì ta là di mệnh duy nhất của Lý gia, Lý gia có công, người trong cung vẫn truyền tin lên hoàng thượng.
Không bao lâu sau, ta được dẫn đến ngự thư phòng.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng!"
Vị đế vương đã quá tuổi ngũ tuần không lập tức lên tiếng, chỉ im lặng nhìn ta chằm chằm.
Mãi một lúc sau, người như mới bừng tỉnh từ trong cơn mộng, giọng ôn hòa gọi ta đứng dậy:
"Như Ý sao lại một mình vào cung? Thất nhi đâu?"
Ta không ngẩng đầu nhìn người trước mặt, nhưng cũng có thể tưởng tượng được vị đế vương này đang dùng ánh mắt dò xét để nhìn ta.
Người muốn xem ta có oán hận hoàng gia hay không, có oán hận người hay không. Liệu Lý gia di mệnh duy nhất có sinh lòng oán giận?
"Hồi phụ hoàng, phu quân hôm nay không biết nhi thần vào cung, nhi thần một mình đến là để thỉnh cầu một việc."
"Hử? Là chuyện gì mà phải khiến Như Ý đích thân cầu xin trẫm?"
Hoàng đế tỏ ra hứng thú.
"Xin phụ hoàng ban hôn cho phu quân và Sở Sở cô nương."
Lời vừa dứt, nụ cười trên mặt hoàng đế vụt tắt.
"Con có biết mình đang nói gì không?"
Ta thẳng lưng, giọng điệu không kiêu ngạo, không tự ti: "Nhi thần biết rõ."
"Thất nhi bảo con đến?"
Nếu ta nói phải, vậy thứ đổi lại chính là cơn thịnh nộ của hoàng đế đối với Tiêu Cảnh, đối với Lý Như Ý ta mà nói không phải chuyện tốt, đối với Lý gia cũng là một nỗi nhục.
Ta cụp mắt: "Nhi thần tự nguyện đến."
Hồi lâu sau, từ trên cao, giọng nói của hoàng đế vang lên: "Haha, tốt! Tốt! Trẫm chuẩn!"
12
Khi xe ngựa trở về phủ, ta rốt cuộc không nhịn được nữa, ra sức ho khan.
Cả người tựa như bị lăng trì, khắp thân đau nhức, cổ họng lại càng ngứa ngáy, bỏng rát.
Tri Họa cùng Tiểu Hắc đều bị dọa sợ không nhẹ.
Ta muốn cười nhạo hai người bọn họ làm chuyện bé xé ra to, nhưng miệng há ra lại không phát ra nổi thanh âm.
Lấy khăn tay ra, những tia m.á.u trên đó nhói lên trong mắt ta.
"Tiểu thư, tiểu thư! Nô tỳ đi gọi đại phu!"
Ngày trở về từ hoàng cung ấy, ta rốt cuộc cũng không thể bước chân ra khỏi tiểu viện này nữa.
Bởi bệnh tình nặng thêm, ngay cả đại phu cũng bị an bài ở lại viện nhỏ bên cạnh để tiện bề chữa trị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đại phu trong triều có nữ tử có thể học y, nhưng lại hiếm có nữ tử tinh thông y thuật.
Mộc đại phu chính là một người như vậy.
Từ khi tiếp nhận bệnh của ta, nàng mỗi ngày đều dặn dò ta phải thư thái tâm tư:
"Người là do tức khí công tâm mà ra, bệnh nhân kiêng kỵ nhất là tâm tình bất ổn.”
"Về sau đừng quản mấy chuyện dơ bẩn đó nữa!"
Ta mỉm cười, nhưng không nói gì.
Cổ họng đau đến mức ta cảm giác bản thân không thể nói chuyện.
Tiêu Cảnh cho rằng ta đang giận dỗi với hắn, hai lần đến đây đều bị ta sai Tri Họa chặn ngoài cửa.
Tri Họa trong lòng cũng ôm một bụng tức, mấy ngày nay cũng không ra ngoài qua lại với đám hạ nhân trong phủ.
Chúng ta như thể đã cắt đứt khỏi thế gian, chỉ ru rú trong tiểu viện này.
Đôi khi nghe thấy tiếng Tiêu Cảnh hạ triều trở về, lòng vẫn không nhịn được mà trông mong, nhưng ta lại ra sức dập tắt tia hy vọng mỏng manh ấy.
Hôm nay, ta cảm giác cả người nóng ran.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Mơ mơ màng màng muốn gọi Tri Họa tỉnh dậy:
"Tri Họa..."
Nhưng giọng nói quá nhỏ, nàng ấy hoàn toàn không nghe thấy.
Muốn cố sức ngồi dậy, nhưng đầu đau như búa bổ, tứ chi vô lực, ta ngã xuống đất.
Cái vị tanh nồng quen thuộc lại một lần nữa trào lên cuống họng.
Nhưng lúc này ngay cả sức để ho khan ta cũng không có.
Tiếng động ta ngã xuống khiến Tri Họa giật mình tỉnh dậy.
Nhìn thấy bộ dạng của ta, nàng kinh hãi kêu thất thanh.
Nâng ta dậy xong, nàng vừa khóc vừa kêu lên muốn đi gọi Mộc đại phu:
"Tiểu thư, người chờ nô tỳ, nô tỳ lập tức đi gọi Mộc đại phu!"
Ngốc nha đầu, tại sao chỉ biết khóc như vậy...
13
Ta yếu ớt gật đầu.
Nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy Tri Họa quay lại.
Cả người như bị ném vào lò lửa, ngay cả khí lực để mở mắt ta cũng không có.
Mơ hồ nghe thấy giọng của Tiêu Cảnh:
"Sở Sở nàng ấy đột nhiên đau bụng, phiền Mộc đại phu đi xem trước một chút."
Sở Sở... lại là Sở Sở sao?
Quả nhiên là sốt cao đến hồ đồ, lúc này mà vẫn còn sinh lòng ghen tuông với Sở Sở.
Tri Họa c.h.ế.t lặng níu c.h.ặ.t t.a.y áo Mộc đại phu, giọng run run.
Nha đầu ấy tức giận, tức đến phát run.
Nàng không ngờ rằng, đến lúc này Tiêu Cảnh vẫn muốn đưa Mộc đại phu đi.
"Tri Họa, nghe lời, buông Mộc đại phu ra, Sở Sở không thể đợi được."
"Cái thứ tiện nhân đó không đợi được, chẳng lẽ tiểu thư nhà ta thì có thể đợi sao? Tiểu thư nhà ta sốt cao không thôi, chẳng lẽ không đáng để đại phu xem sao?!"