Sự Cứu Rỗi Là Lưỡi Dao Sắc Bén Nhất

Chương 6



Lời vừa dứt, sắc mặt Tiêu Cảnh lạnh đi mấy phần, ánh mắt đầy lửa giận:

 

"Nể tình ngươi là người bên cạnh A Ý, hôm nay ta không phạt ngươi, nhưng nếu còn để ta nghe thấy ngươi gọi Sở Sở là tiện nhân, đừng trách ta vô tình!"

 

"A Ý trước kia không phải người hay ghen tuông, vì sao bây giờ cũng giống như những nữ nhân khác? Còn để một nha hoàn nói dối gạt ta!"

 

Tri Họa đau lòng đến phát run, nhưng nàng không có cách nào khác.

 

Nhìn thấy Mộc đại phu sắp bị cưỡng ép đưa đi, nàng vội vàng quỳ sụp xuống:

 

"Cầu xin ngài, Thất hoàng tử điện hạ, ngài để Mộc đại phu đi xem cho tiểu thư nhà nô tỳ trước đi, tiểu thư thực sự sốt cao không ngừng! Huhuhu, cầu xin ngài!"

 

Nàng dập đầu từng cái xuống nền đất lạnh băng.

 

Trán bị đập đến rách da, m.á.u rịn ra từng giọt.

 

Nhưng sắc mặt Tiêu Cảnh lại càng trở nên lạnh lẽo:

 

"Đủ rồi! Nếu các ngươi không giở trò này, có lẽ ta còn có thể đi xem. Không ngờ các ngươi lại trơ mắt nhìn Sở Sở đau bụng chịu khổ, bày ra trò vặt này để trêu ta!"

 

Dứt lời, y lệnh gia đinh cưỡng chế đưa Mộc đại phu đi.

 

"Nếu thực sự có chuyện, vì sao chính nàng không lên tiếng? Lại yên lặng để nha hoàn ra đây diễn trò?"

 

Trong mắt Tiêu Cảnh đầy vẻ phẫn nộ, dự định ngày mai sẽ qua đây nói chuyện rõ ràng.

 

"Nếu thật sự không muốn, vậy để Sở Sở làm thiếp cũng được, hà tất phải giày vò người khác như thế?"

 

Mộc đại phu sắc mặt lạnh lùng, muốn phản kháng, nhưng vẫn không địch lại lực của đám gia đinh.

 

Tri Họa nhìn bóng người rời đi, biết mình không thể xoay chuyển cục diện.

 

Nghĩ đến ta còn đang nằm trong phòng, nàng vội vàng chạy trở lại.

 

Nhìn thấy ta đã hôn mê bất tỉnh, nàng không kịp suy nghĩ thêm gì nữa, lập tức lao ra ngoài phủ, giữa đêm gõ cửa nhà một vị đại phu khác.

 

Thiếu chút nữa bị thị vệ tuần tra tưởng là thích khách, suýt chút nữa bị c.h.é.m ngay tại chỗ.

 

14

 

Đợi đến khi ta tỉnh lại lần nữa, phát hiện cơn sốt cao trên người đã lui bớt.

 

Tri Họa thấy ta mở mắt, mừng rỡ vô cùng:

 

"Tiểu thư, tiểu thư! Người rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi! Dọa c.h.ế.t nô tỳ!"

 

"Ta đã hôn mê bao lâu?"

 

"Hai ngày."

 

"Tiểu thư, người uống chút nước ấm trước đi."

 

Ta theo sự đỡ đần của Tri Họa ngồi dậy.

 

Bởi vì uống quá vội, ta lại bắt đầu ho khan.

 

Tri Họa vội vàng đặt bát xuống, dịu dàng vỗ lưng cho ta.

 

Ta không ngờ mình lại hôn mê suốt hai ngày.

 

Cảm giác thân thể càng thêm suy yếu, ta biết lần này chính là một bước qua Quỷ Môn Quan.

 

"Vì sao đêm đó ngươi mãi không trở lại?"

 

Mộc đại phu ở ngay viện bên, chỉ cần một thoáng là có thể chạy qua, nhưng ta đợi mãi vẫn không thấy Tri Họa.

 

Nghe vậy, nàng cúi đầu, không dám nói gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta thoáng nhận ra điều gì đó, chợt nhớ đến trước khi mất ý thức, mơ hồ nghe thấy tiếng Tiêu Cảnh.

 

"Tiêu Cảnh có phải đã từng đến đây?"

 

Bị ta nói trúng, Tri Họa biết mình không giấu được nữa:

 

"Tiểu thư..."

 

"Không sao, cứ nói cho ta biết, ta nên biết rõ ràng mọi chuyện."

 

Tri Họa bèn thuật lại tất cả những chuyện xảy ra vào đêm đó.

 

Tia hy vọng cuối cùng trong lòng ta cũng theo đó mà tắt lịm, ta tuyệt vọng nhắm mắt lại.

 

Chỉ cách có mấy bước chân, nhưng Tiêu Cảnh lại không chịu để người vào xem ta một lần.

 

Hóa ra, ta ở trong lòng y, chính là một kẻ như vậy sao...

 

15

 

Trong phủ sau một năm rốt cuộc lại có hỉ sự.

 

Vu Sở Sở chỉ là thứ dân, nhưng lại có thể lấy thân phận bình thê để gả vào phủ Tiêu Cảnh, thiên hạ ai nấy đều đang chờ xem trò cười của ta.

 

Những lời gièm pha này, ta đã sớm không còn bận tâm.

 

Tiểu Hắc được ta nuôi dưỡng rất tốt, bộ lông bóng mượt, tinh thần phấn chấn, ngay cả Mộc đại phu mỗi lần đến chẩn mạch cho ta cũng nhịn không được mà đưa tay vuốt ve nó.

 

Thế nhưng ta lại dần dần không còn bế nổi Tiểu Hắc nữa, có lẽ là do nó béo lên chăng?

 

Biết ta không muốn nghe tin tức về Tiêu Cảnh, Tri Họa và Mộc đại phu đều hết sức cẩn thận, không hề nhắc đến hắn trước mặt ta.

 

Chẳng bao lâu sau, ngày đại hôn của Vu Sở Sở và Tiêu Cảnh cũng sắp tới.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Lúc này đã là trời đông giá rét, trăm ngày để tang mẹ của Vu Sở Sở cũng đã qua.

 

Toàn phủ giăng đèn kết hoa, vui mừng hớn hở.

 

Chỉ có Lan Hương cư của ta là chẳng hề có lấy một tia hỉ sắc.

 

Không biết là do mùa đông quá lạnh, hay vì nguyên nhân nào khác, ta dần dần không còn xuống giường nổi.

 

Bởi vậy, dù trong phủ sắp có hôn lễ, chính thất như ta cũng không xuất hiện.

 

Về chuyện này, Tiêu Cảnh có phần bất mãn.

 

Hôm qua y còn ghé qua Lan Hương cư của ta, nhưng ta đã sai người chặn y ngoài bình phong.

 

Ta không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ của mình lúc này.

 

Lý gia Lý Như Ý không thể lên chiến trường, nhưng vẫn có cốt cách ngạo nghễ.

 

Y đứng bên ngoài bình phong, khuyên ta nên rộng lượng bao dung, nhưng ta chỉ cười, không phản bác.

 

Một kẻ sắp chết, cần bao dung ai đây?

 

"Như Ý chỉ nguyện phu quân và cô nương Sở Sở bạch đầu giai lão."

 

Tiêu Cảnh trong lòng chấn động.

 

Y chợt nhớ đến câu nói năm xưa, y cũng từng hứa với A Ý, rằng hai người sẽ bạch đầu giai lão.

 

"A Ý, nàng đang trách vi phu sao?"

 

"Không trách, nhưng chàng không nên sỉ nhục ta."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com