Sự Khờ Dại Chắp Vá Cho Tình Yêu

Chương 56: Câu trả lời, những suy tư và trăn trở về tương lai của đôi ta.



Không khí cả hội trường náo nhiệt và hân hoan chụp ảnh kỷ niệm, trong lúc ai cũng đang tập trung nhìn vào máy ảnh, tôi nhanh nhảu kéo Hoàng xuống một chút, nhẹ nhàng chạm môi mình lên môi cậu ấy, xem như là phần thưởng cho sự nỗ lực không ngừng nghỉ từ cậu. Tôi thấy khuôn mặt cậu ửng đỏ, ngượng ngùng cúi đầu.

Đến cuối chương trình, một sự cố đặc biệt bất chợt xảy ra, bỗng dưng đèn trong hội trường tắt ngúm. Tôi mò mẫm trong bóng tối, tay bám víu lấy áo cử nhân của Hoàng. Đến khi lọ mọ đến trung tâm của sân khấu, đèn của hội trường lại bật lên. Chưa hết bất ngờ, tất cả ánh sáng của sân khấu đều chỉ hướng lên người tôi và Hoàng. Trên khán đài, hàng trăm tiếng la hét của học sinh đang nhắm đến chúng tôi, tôi lơ ngơ chưa hiểu chuyện gì. Hoàng kéo tôi quay lại đối diện với cậu, Hoàng đã cất bằng khen từ lúc nào, hiện tại trên tay cậu là một bó hoa lớn, cậu ấy không hoảng hốt hay ngỡ ngàng, giống như chính điều này là do cậu sắp đặt.

"Anh từng nghĩ rằng mình rất lý trí, không bao giờ để cảm xúc chi phối bản thân. Nhưng kể từ khi gặp em, anh phát hiện ra rằng trái tim mình chẳng biết nghe lời chút nào. Mỗi lần nhìn thấy em là mỗi lần cảm xúc anh rối bời, anh bắt đầu lo lắng mỗi khi chạm mắt em, sốt sắng lo sợ em sẽ phát hiện sự rung động trong đôi mắt mình. Dù chẳng biết tương lai rộng lớn phía trước sẽ đi đến đâu, nhưng cả thanh xuân của anh, đã luôn ngập tràn hình bóng em."

"Anh yêu em, đồng ý cho anh cơ hội để làm em hạnh phúc nhé!"

Tiếng hét của cả hội trường huyên náo vẫn văng vẳng bên tai, cớ sao lại chẳng có âm thanh nào lọt được qua tai tôi, tôi nghe trái tim đập mãnh liệt và mong mỏi, mọi khoảnh khắc xung quanh như dừng lại ngay tức khắc, chỉ còn bóng hình tôi hiện hữu trong ánh mắt si tình của chàng trai tuấn tú đối diện. Vẻ thành tâm và trìu mến của cậu khiến tôi vỡ òa tức thì, hệt như có quả bom nguyên tử phát nổ trong tâm trí.

"Nếu em chưa sẵn sàng với lời tỏ tình đường đột này, anh sẽ đợi..." Hoàng cúi đầu, giấu đi vẻ thất vọng trong đáy mắt.

"Nguyễn Nhật Khánh Hoàng." Tôi bất giác gọi tên anh, phản ứng dữ dội: "Em đã chờ đợi khoảnh khắc này quá lâu, em không thể chờ nữa đâu."

"Em đồng ý."

Hoàng mỉm cười hạnh phúc, không kiềm được vui sướng mà hôn nhẹ lên mí mắt tôi. Cả hội trường càng sôi động hơn, bỗng dưng buổi lễ tốt nghiệp lại trở thành buổi tỏ tình bất ngờ.

Tôi cũng phì cười với màn tỏ tình táo bạo này. Thôi lỡ chơi rồi thì chơi tới luôn... Đối diện với Hoàng, tôi nhoẻn miệng cười thích thú. Chiếc huy chương vàng trên cổ lặng lẽ đổi sang người đối diện. Trước vẻ nghi hoặc của bạn trai, tôi giải thích.

"Ngày trước em là một đứa sống thênh thang không mục tiêu, phó thác cuộc đời cho số phận. Nhưng kể từ khi gặp anh, em như sa phải vào một vùng trời thần tiên mới, anh cho em nếm trải mọi cung bậc cảm xúc, truyền cho em đam mê và động lực làm việc em không thích, khiến em nhận ra, thế giới nhạt nhẽo vô vị mà em từng lầm tưởng hóa ra cũng thật thú vị đến thế. Có lẽ, anh là điều kì diệu nhất xuất hiện trong cuộc đời của em."

"Chiếc huy chương này không chỉ là thành quả của riêng em, mà còn là sự thôi thúc và cổ vũ từ anh. Em tặng anh, xem như là lời đồng ý."

Tiếng hò reo ngân vang khắp cả hội trường. Màn tỏ tình đột ngột càng làm cho không khí rộn ràng và huyên náo hơn. Tôi nhìn người thương, bất giác lại mỉm cười xúc động.

Bốn năm, một mối tình.

Anh cũng mỉm cười, nhẹ nhàng lau những giọt lệ vương nơi khóe mắt tôi.

Năm năm, một đời thương.

Suy cho cùng, chúng tôi cũng chỉ là những đứa trẻ, những đứa trẻ đang chập chững lớn khôn...

***

Thầy Hóa được mời đến tham dự cũng ngỡ ngàng trước hành động của hai đứa con mình, thầy ôm trán, cười bất lực. Cô An hôm nay nhã nhặn và đoan trang hơn thường ngày, cô chủ động ngồi cạnh thầy, cười giả lả.

"Tụi học trò bây giờ đáo để thật anh nhỉ?"

Trong ánh nhìn của thầy thoáng lên vẻ bất ngờ, bình thường vợ thầy rất ít khi bày ra dáng vẻ tươi tắn và thích thú này, thầy cười xuề xòa.

"Rạng rỡ và nhiệt huyết, giống hệt chúng ta của ngày xưa."

***

"Sao anh lại tỏ tình em trước mọi người như thế, bây giờ đi đâu ai cũng trêu em." Tôi phụng phịu với Hoàng sau buổi lễ sau khi phát hiện các bản mặt mình xuất hiện tràn ngập trên trang confession trường.

Anh xoa đầu tôi, nhỏ nhẹ dỗ dành: "Lỗi tại anh, vì anh muốn..."

"Công khai em là của anh trước tất cả mọi người."

"Xì, đồ ma lanh." Tôi dè bỉu chê bai.

Anh vò mạnh tay trên đỉnh đầu tôi, khiến mái tóc được chải chuốt gọn gàng rối tung.

"Em hỗn quá nhé!"

"Anh mắng em?"

"Em không biết tình yêu là một loại hỗn hợp à?

Em hỗn

hợp với anh."

Nguyễn Nhật Khánh Hoàng cười tinh ranh, dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, anh sáng ngời như ánh dương ấm áp.

Tôi nhéo mạnh vào eo anh, hoàng bất giác kêu lên một tiếng. Bỗng, một chị gái cầm máy quay tiến đến, trên môi là nụ cười rạng rỡ tựa như vừa tìm được vật quý báu.

"Chào hai em, chị là phóng viên bên đài truyền hình, chị rất ấn tượng với thành tích và chuyện tình của hai đứa, chị có thể chụp ảnh để làm một bài báo nho nhỏ không nhỉ?"

Mắt tôi tròn xoe, ngơ ngác nhìn chị phóng viên mới khuôn mặt tươi rói, tôi quay sang anh. Hoàng nhún vai mỉm cười, để tôi quyết định.

"Dạ được ạ."

Khuôn mặt chị phóng viên càng tươi tắn hơn nữa.

Máy ảnh đưa lên cao, phóng viên chụp lại bức ảnh nhận giấy khen của chúng tôi. Trong ảnh, cặp đôi nam nữ cười rạng rỡ, ánh mặt trời le lói xuyên qua từng tầng lớp lá cây, mạ vàng gương mặt bừng sáng của cả họ. Nụ cười của cô gái chứa chan cả sự vui sướng, hạnh phúc và niềm hy vọng. Chàng trai bên cạnh không nhìn thẳng vào ống kính, khẽ nghiêng đầu, nhìn người con gái tươi tắn bằng ánh nhìn trầm bổng, dịu dàng, tựa như tất cả trong mắt cậu chỉ có hình bóng cô gái đó.

Chụp ảnh xong, chị phóng viên ríu rít cảm ơn chúng tôi. Tôi cười xều xòa, đáp lại không có gì.

Hoàng dẫn tôi đi dạo quanh sân trường những ngày cuối cùng, tôi vui vẻ đan chặt mười ngón tay vào tay anh.

"Này, cái huy chương đấy em cật lực lắm mới giành được, anh phải giữ cẩn thận đấy."

Hoàng tỏ vẻ nghiêm túc: "Tuân lệnh."

"Hì hì, giữ cẩn thận sau này treo ở nhà chung của tụi mình để em ra oai với con nữa chứ."

Không biết có phải do nắng quá gắt không mà tôi thấy mặt Hoàng đỏ bừng, lòng bàn tay đổ cả mồ hôi vì ngại ngùng.

Kì thi tốt nghiệp cấp ba cũng đã trải qua suôn sẻ, tôi và Hoàng đều được tuyển thẳng nên không áp lực gì mấy. Trùng hợp sao chúng tôi đều đặt nguyện vọng vào Đại Học Y Hà Nội, chúng tôi đều chọn ngành Y khoa. Ngược lại thì Hải Đăng và Bảo Phương có vẻ khá căng thẳng với kì thi THPT QG. Chúng tôi bắt đầu chạy theo guồng quay học tập nặng nề của tất cả học sinh lớp 12 trên cả nước. Mỗi người là một cá thể riêng biệt, một trái tim nồng nhiệt vẫn đang nỗ lực tiến về phía trước với tất cả niềm hy vọng và khắc khoải hoàn thành hoài bão của mình.

Trong lúc chờ đợi điểm thi, những biến cố vô tình bắt đầu đổ ập lên người tôi mà chẳng có sự dự báo trước.

*

"Mày nói cái gì cơ?" Tôi suýt nữa thì nấc nghẹn miếng bánh trong miệng, bàng hoàng nhìn người đối diện.

"Mày không nghe nhầm đâu." Bảo Phương nhắc lại lần nữa, giọng con bé như lạc mấy tông, nghẹn ngào và uất ức.

Tôi cẩn thận dỗ dành nó, chơi với nhau từ khi còn quấn tã, đã bao lần nó vỗ về an ủi tôi, thế mà đến khi nó buồn tôi lại chẳng biết làm gì.

"Tại sao mày và Hải Đăng lại chia tay? Không phải đang rất thân thiết sao?"

Đôi mắt Phương đỏ hoe, sắc mặt con bé tái nhợt như người mất hết toàn bộ hi vọng sống, hình như câu hỏi sơ ý của tôi đã chạm và vết thương trong lòng nó. Con bé không tài nào kiểm soát những giọt nước mắt nữa, lần đầu tiên, tôi thấy Võ Huỳnh Bảo Phương khóc nức nở trong vòng tay mình.

"Tao... tao không muốn chia tay, tao không muốn chia tay. Tao thực sự... thực sự chưa thích ai nhiều đến thế." Phương gào khóc, nó đấm mạnh trên vai tôi, hệt như muốn giãi bày hết ấm ức mà bản thân đã chịu đựng.

"Vậy tại sao? Tại sao lại chia tay?" Tôi sốt sắng ôm chầm lấy nó, mặc để Phương đánh vào người mình.

"Bố mẹ tao vô tình bắt gặp cảnh hai đứa ôm nhau... ba tao dọa nạt, mẹ tao mắng chửi không cho yêu đương. Ba mẹ muốn tao đi du học, muốn tao hẹn hò với con trai của đối tác. Bao năm nay tao sống trong sự kiểm soát cực đoan của ba mẹ, chuyện học hành, đi đâu hay chơi với ai cũng phải nằm trong tầm ngắm của họ. Đến bây giờ, ngay cả chuyện cưới xin, hạnh phúc của tao họ cũng muốn định đoạt."

"Lần đầu tiên... tao đứng lên chống trả, tao xin xỏ, gào khóc, thậm chí là đe dọa... nhưng cũng không tài nào lung lay ý nghĩ của ba mẹ. Ba đánh tao, ba ngăn cấm tao không được tiếp xúc với bất kì đứa con trai nào khác, ba còn... còn đe dọa Đăng."

"Ba muốn tao du học, hoàn thành ước mơ trở thành bác sĩ của ba khi còn trẻ. Nhưng đó là ước mơ của ba, không phải của tao."

"Tao thích Đăng, tao không muốn vì tao mà nó phải chịu ấm ức. Tao... tao nói ra lời chia tay trước... mặc để nó lo lắng hỏi han bao nhiêu, tao hèn nhát, tao chạy trốn, để lại người thương tao bao nhiêu khổ đau."

"Nhưng... ba mẹ là đấng sinh thành tao... là máu mủ ruột thịt của tao. Tao dù có cãi vã và ngoan cố như thế nào cũng không thể oán trách họ. Tao mệt quá mày ơi, tao không biết phải làm sao nữa."

Phương khóc lóc vô vọng, từng tiếng nấc nghẹn hòa lẫn trong không gian ngột ngạt, cả tiếng điện thoại vang khắp căn phòng.

Phan Trương Hải Đăng đang gọi cho bạn.