Tôi kể với Hoàng về cớ sự của Phương và Đăng. Hoàng chỉ trầm ngâm suy nghĩ, có lẽ anh cũng biết được chuyện này qua cuộc trò chuyện với Đăng. Hoàng kể tường tận những gì anh biết cho tôi nghe.
Chuyện xảy ra cách đây khoảng một tuần, bỗng dưng Đăng phát hiện Phương block hết các trang mạng xã hội, chặn mọi phương thức liên lạc, trong khi cậu ta còn đang bàng hoàng vì sự việc đó, Phương hẹn cậu ra quán cà phê, trao trả lại toàn bộ quà tặng của Đăng, rồi lạnh lùng nói lời chia tay tàn nhẫn. Đăng gặp Hoàng trong tình trạng suy sụp với hai quầng thâm mắt đen sạm, đêm nào cũng trằn trọc vì lời cắt đứt đường đột từ Phương. Hoàng bày tỏ, Đăng thực sự rất hoang mang, cậu cố gắng tìm mọi cách liên lạc nhưng gần như mọi nỗ lực bằng không, ngay cả trên trường Phương cũng tránh né cậu.
Hoàng nhéo má tôi, cất giọng chua xót:
"Nhìn nó như thế, anh lại nghĩ tới mình của mùa hè oi ả năm nào xa em."
Tôi cũng đã cố gặng hỏi Phương để xử lí ngọn ngành nhưng hình như con bé cũng tránh né tôi. Trạng thái tinh thần của Phương mấy ngày nay càng tồi tệ hơn, nó không chịu ăn uống gì nên gầy guộc xơ xác hẳn. Phương chưa bao giờ thả tóc, con bé bảo thả tóc ra trông lòa xòa nóng nực, thế mà những ngày nay nó để đầu tóc rối bù, che kín cả khuôn mặt hốc hác của nó, che đi cả những giọt nước đọng lại nơi khóe mắt đỏ hoe.
Tình trạng này tiếp diễn hơn một tháng liền, ngày nào tôi cũng làm đủ trò hề để chọc cười Phương, mấy ngày đầu con bé lặng thinh chẳng hó hé câu nào, sau bao nỗ lực cũng nghe nó phát ra tiếng khúc khích cười. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cứ nghĩ Phương đã phần nào gác lại nỗi chạnh lòng qua một bên. Nhưng có lẽ, tôi đã quá nghĩ đơn giản mọi chuyện.
Bánh răng số phận kéo tôi quay cuồng trong vòng xoáy định mệnh. Giữa biển người mênh mông, những người mà tôi yêu thương quý báu nhất sắp trượt khỏi tầm mắt dại khờ trong sự bàng hoàng của tôi...
Sau lễ tốt nghiệp tôi rảnh rỗi hẳn, trước khi tất bật chuẩn bị cho con đường vào Đại học, tôi tranh thủ chơi xả láng để giải toả mọi áp lực học tập, đồng thời xoa dịu vết thương lòng của Phương. Đột nhiên mấy hôm nay Phương vui vẻ hẳn, nó dẫn tôi đi chơi, bao tôi ăn tất cả những món mà tôi thích.
"Tao và mày chơi với nhau hơn mười mấy năm rồi ha?"
"Ừ." Tôi cắt một miếng gà bỏ vào miệng, vì quá to khiến tôi nhai nhồm ngoàm, hai má phồng to. Phương cười khẩy, nó đẩy ly nước Coca đến trước mặt tôi, phàn nàn.
"Mày đấy, cái thói ăn nhắc mãi không thay đổi."
Tôi nhíu mày: "Bít òi."
"Quỳnh nè." Phương gọi tên tôi.
Tôi nhìn chăm chăm vào khuôn mặt nó, hai hàng lông mày Phương khẽ nhíu lại, sắc mặt cũng nhạt đi trông thấy, nó thở ra một cách khó khăn, cả người nghiêng qua tựa vào cửa kính, ánh mắt trống rỗng vô định.
Cả lòng bàn tay tôi vô thức siết lại, dù rằng mấy ngày nay Phương luôn cười tươi với tôi, nhưng nó chửi người thì giỏi chứ chẳng chịu nhìn lại bản thân chút nào, nó ngốc lắm, cứ mỗi lần tâm trạng không tốt là sẽ viết hết ở trên mặt. Tôi chơi với nó cả chục năm rồi, chẳng lẽ chút suy tư của nó mà tôi không nhận ra sao?
"Mày có chuyện gì khó nói à?"
Phương tránh né ánh mắt tò mò từ tôi. Nó nuốt nước miếng xuống, phần gà rán giòn rụm ngon miệng giờ đây cũng khô khốc đến lạ.
"Nếu sau này... tao không còn ở cạnh mày nữa." Phương cắn môi, hai hàng lông mày nhíu chặt: "Mày nhớ phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, đừng có ăn uống bậy bạ để bị đau bụng như hồi trước, mày hay cảm vặt, ra ngoài nhớ mặc áo lạnh vào, trời mưa thì cứ đợi tạnh hẳn rồi về. Mày còn ngây ngô lắm, đừng có mất cảnh giác để bị kẻ xấu lừa mất. Mày xinh lắm, thế nên ít khóc thôi, phải luôn tươi cười rạng rỡ. Tao thật tâm... chúc cho mày sau này khỏe mạnh, sống hạnh phúc với người mình yêu."
Giọng Phương nghẹn đi, chật vật nói ra từng chữ một. Cảm xúc trong tôi như bùng nổ, cơ miệng co giật vì ngỡ ngàng trước lời giãi bày của Phương, tôi mếu máo, giọng đắng ngắt:
"Mày làm sao vậy? Tự nhiên nói với tao mấy lời như thế..."
"Tao sẽ đi du học."
Từng giọt nước mắt lăn dài trên má nó "Chúng ta sắp phải xa nhau rồi, cách nửa vòng trái đất."
Leng keng, leng keng.
Tiếng đĩa nhôm rơi lãi vãi trên đất, không gian ngột ngạt như muốn chóp chết thân thể tôi, tôi chẳng biết, khuôn mặt nhăn nhó của mình đã thấm đẫm nước mắt từ khi nào.
"Tại sao? Tại sao lại đi du học." Tôi khó khăn chất vấn lại nó, trái tim như bị cứa rách.
Nó không đáp lại tôi, chỉ lặng lẽ rút giấy đưa cho tôi. Xâu chuỗi lại toàn những hành động lạ lẫm mấy ngày nay của nó, tôi như nghiệm ra. Hóa ra là như vậy, mấy ngày nay nó nuông chiều tôi, cẩn thận dịu dàng chăm sóc tôi là để nói ra tiếng chia tay phũ phàng này. Tôi cắn môi, nó cùng tôi lớn lên từng ngày, ai cần nó nuông chiều? Ai cần nó săn sóc? Tôi thật sự chẳng nỡ rời xa nó.
"Huhuhu." Tôi muốn mắng nó, muốn đánh nó, muốn gào thét vào mặt nó tại sao lại chọn từ bỏ tình bạn cả chục năm. Nhưng cuối cùng, tôi lại chỉ khóc thảm thiết, những lời trách cứ cũng chẳng thể thốt ra.
Phương ôm tôi, vỗ về tôi như cách mà nó đã từng làm những ngày còn thuở bé.
"Có lẽ khi học xong... tao sẽ định cư bên đó."
Phương gằn từng chữ, đớn đau nói ra: "Tao tệ lắm, Quỳnh, mày quên tao đi."
"Tao ghét mày, tao ghét mày, tao ghét mày. Mày nói muốn đi là đi sao? Còn tao? Ai sẽ trò chuyện với tao mỗi tối? Ai đã hứa sẽ nắm tay tao cùng vào ngôi trường Đại học mơ ước? Ai sẽ ôm ấp an ủi mỗi lúc tao tổn thương. Võ Huỳnh Bảo Phương... mày đã hứa sẽ trở thành phù dâu trong lễ cưới của tao mà."
"Tao xin lỗi."
Phương lặp đi lặp lại lời xin lỗi như một cái máy. Tôi lau nước mắt, hỏi: "Còn Đăng thì sao? Mày không có gì muốn nói với cậu ấy à?"
Sắc mặt của Phương thoáng sững sờ nhưng nhanh chóng âm trầm trở lại. Nó rũ mắt, đôi mắt tam bạch sắc sảo từng giương cao tự đắc trước mọi khó khăn, nay lại chọn khuất phục trước sự nghiệt ngã của cuộc đời.
"Tao nghĩ im lặng là cách tốt nhất để chấm dứt tình cảm không nên có này. Tao chưa nói với nó là tao sẽ rời đi. Quỳnh, hứa với tao hãy im lặng cho đến khi tao đặt chân được đến bên kia bán cầu."
"Hải Đăng... nó sẽ sớm quên tao thôi."
***
Tôi chẳng nhớ mình đã trở về nhà như thế nào. Khoảng thời gian sau đó, Phương như muốn tránh mặt tôi, nó chỉ nhắn vài câu sơ sài về thủ tục bay và đang hoàn tất những bước cuối cùng trong công đoạn thu dọn hành lí. Tôi khịt mũi, tôi cũng chẳng nhớ hằng đêm mình đã khóc nhiều đến mức nào, Phương vẫn chưa rời đi nhưng tôi đã chẳng chống chọi lại với nỗi nhớ nhung nó mỗi ngày.
Phương từng kể, trước khi thoả hiệp với lời đe doạ chia tay Đăng. Nó đã đưa ra một điều kiện với ba mẹ, Phương sẽ đồng ý ra nước ngoài, nhưng nó sẽ hoàn toàn tuyệt thực với họ. Ba Phương đã rất tức giận, với một người coi trọng lễ nghĩa và đạo đức như ông ấy không thể chấp nhận đứa con gái ương bướng và ngỗ nghịch như vậy. Có lẽ sâu trong tâm thức ông ấy, không ngờ có một ngày đứa con gái mà ông đã dành trọn tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất, mọi sự kiểm soát nghiêm ngặt nhất lại chọn cách chống đối bậc sinh thành đã vất vả nuôi nấng nó. Ông ấy thực ra rất yêu con gái mình nhưng chính sự thương yêu cực đoan ấy không biết đã làm tổn thương con bé bao nhiêu lần.
Phương nhắm nghiền đôi mắt đã thấm mệt và trống rỗng.
"Ở một quốc gia mới, tao sẽ được tự do làm những điều mình thích, học ngành mà mình mơ ước. Tao sẽ sống một cuộc đời mới, thoát khỏi sự giám sát của ba mẹ."
Ngày chuyến bay của Phương khởi hành là một ngày trời âm u. Cả không gian của buổi chiều tà chìm trong một gam màu tro lạnh, không một ánh nắng xuyên qua, chỉ có sự tê tái đến quặn thắt.
Trước khi hoàn tất những bước cuối cùng, Phương nhìn quanh nơi đây lần cuối. Ánh mắt con bé đỏ hoe, nó nhìn thật lâu, thật sâu, như thể đang khắc ghi hình ảnh quê hương đã nuôi nấng tuổi thơ và ước mơ của nó. Phương ôm tôi, tôi tham lam hít lấy hít để mùi hương nó.
"Ba mẹ mày... họ không ra tiễn à?"
Phương cười nhạt: "Tao đã nói ra những lời bất kính với họ, tao là đứa con bất hiếu. Với tính của bố tao, có lẽ ông ấy sẽ không bao giờ nguôi giận đâu."
Tôi siết chặt bàn tay mình, dù không muốn can thiệp vào chuyện gia đình nó nhưng tôi vẫn không kiềm được: "Tao nghĩ, ba mẹ mày cũng yêu mày nhiều lắm."
"Ừm, tao cũng yêu họ."
Tôi cắn môi, lời mà tôi đấu tranh tâm lí từ nãy đến giờ khó khăn mới lên tiếng được.
"Mày vẫn không nói gì với Đăng sao? Cậu ấy sẽ đau khổ lắm đấy."
"Ừ, đã là người yêu cũ rồi thì cứ coi như chưa từng quen biết đi."
Tôi bất lực trước sự tuyệt tình của nó. Dõi theo từng cử chỉ nhỏ nhặt, tôi biết, Phương đang cố gắng kìm nén sự nhói lòng nơi tâm can đã giằng xé dữ dội của nó. Chuyến bay chỉ còn mười lăm phút nữa, Phương kéo theo vali hành lí quay đi. Trước khi hoàn toàn rời khỏi tầm mắt tôi, nó bỗng dưng quay lại, gọi tên tôi.
"Bùi Hạ Hương Quỳnh."
Phương mỉm cười rạng rỡ: "Sống tốt nhé!"
Cảm xúc mà tôi kìm nén từ nãy đến giờ bỗng nhiên dậy sóng, lập tức vỡ oà. Tôi cúi đầu không đáp lại, bờ vai run rẩy cầm cự những giọt nước mắt tuôn trào như mưa rơi vì nhớ nhung, vì tủi thân, vì cô đơn. Miệng lẩm nhẩm.
"Võ Huỳnh Bảo Phương."
"Tao ghét mày."
Máy bay rời đi, mang theo người bạn thân mà tôi đã trân trọng suốt nhiều năm qua. Nhớ đến lời hứa mà con bé đã cầu xin tôi thực hiện, trái tim lại buốt lạnh.
Tiếng gió rít lên từng cơn thét gào tựa như đang giãi bày tâm tình khổ sở của con người. Tôi rời khỏi sân bay, mặt không ngoảnh lại.
"Phương, tao xin lỗi."
"Xin lỗi vì đã thất hứa."