Sự Khờ Dại Chắp Vá Cho Tình Yêu

Chương 58: Không một lời dự báo.



Kể từ ngày sự hiện diện của Phương hoàn toàn tan biến nơi đây. Trái tim tôi như bị khoét đi một khoảng, trống rỗng đến tột cùng. Tôi chẳng ngờ, đứa bạn thân mà mình luôn mặc định sẽ vĩnh viễn ở cạnh lại rời đi đột ngột như thế. Dù hai đứa vẫn giữ liên lạc thường xuyên nhưng vì chênh lệch múi giờ khiến cho thời gian trò chuyện cũng ít đi đáng kể. Và hơn hết, chúng tôi - những tân sinh viên cũng chẳng rảnh rỗi vì còn cả khối công việc chuẩn bị cho việc nhập học.

"Tao bận còn chẳng ngóc đầu lên nổi mày ơi." Cách qua màn hình điện thoại, Phương có thể cảm nhận rõ rệt sự bất lực qua giọng điệu than phiền của tôi. Con bé cười trừ, nó đang bưng bê đồ đạc sắp xếp trong phòng.

"Biết sao được, mình cũng sắp bước vào thế giới của người trưởng thành rồi mà. Phải làm quen với xã hội hối hả ngoài kia chứ." Chỉ cách có mấy tuần không gặp mà nó ra dáng dấp của người lớn hẳn.

Tôi biết con bé cũng chẳng thảnh thơi gì cho cam, thủ tục định cư tạm thời và xét duyệt trường các Đại Học bên đó vất vả chẳng kém. Mới nói chuyện được đôi ba câu mà tín hiệu điện thoại đã chập choạng tút tút mấy lần rồi bỗng dưng tắt ngúm. Tôi chán nản nằm ườn dài trên giường, chẳng còn được gặp nhau đấm đá nhéo má nó, cũng chẳng còn được văng tí nước bọt tương tác vào mặt cho có không khí. Chung quy lại là bức bối không chịu nổi!

Hoàng biết tâm trạng tôi mấy tuần nay khá tệ nên lúc nào anh cũng dỗ dành cho tôi vui vẻ. Tôi nũng nịu sà vào lòng anh, hít hà hương thơm và cái ôm ấm áp bao trọn cả thân thể mình. Cũng được một tháng kể từ ngày chúng tôi chính thức quen nhau, nhưng tôi nhận ra Hoàng vẫn còn e ngại lắm, bằng chứng là anh vội vã gục đầu lên vai tôi, cố gắng che đi vành tai đã sớm phiếm hồng của mình.

Tôi có cảm giác mình như một tên trai trẻ nhố nhăng đểu cáng chuyên quấy rối con gái nhà lành.

"Này anh ngẩng mặt lên đi, nặng vai em quá."

"Không được đâu." Giọng anh trầm ấm vang lên bên tai, van nài như một đứa trẻ lần đầu biết yêu.

"Tại sao lại không được?"

"Tại vì... em đáng yêu quá, anh không nhìn lâu được."

Hai má tôi bỗng chốc nong nóng, gắng gượng đẩy thân hình cao lớn của anh ra nhưng cũng đành lực bất tòng tâm trước bé con to xác này.

"Anh biết cách khiến cho người ta đỏ mặt đấy."

"Em vẫn còn bận tâm chuyện của Phương à?" Anh khẽ thì thầm bên tai.

Tôi im lặng không đáp, tôi biết mình thật sự có lỗi với con bé.

Hoàng cọ nhẹ cằm mình trên vai tôi, anh ngẩng mặt.

"Tháng này thằng Đăng bận rộn chẳng dám ra ngoài, hình như đang chuẩn bị cho bất ngờ lớn gì đấy."

Tôi ngạc nhiên: "Không lẽ... cậu ấy."

"Ừm, nó cũng như anh thôi." Hoàng hôn lên trán tôi, bàn tay mơn trớn vành tai đã nóng bừng từ khi nào: "Chỉ biết chạy theo tiếng gọi trái tim."

Vì năm nay kì thi Trung học phổ thông quốc gia được tổ chức sớm hơn dự định nên Lễ trưởng thành của học sinh phải dời lại sau khi thi xong. Thật tiếc khi ngày lễ chỉ tổ chức một lần trong đời lại không có sự góp mặt của Võ Huỳnh Bảo Phương. Tôi bày tỏ hy vọng Phương đừng hụt hẫng, con bé chỉ mỉm cười mỉa mai.

"Có lẽ không có tao cũng tốt, Đăng sẽ bớt khó xử hơn."

"Chỉ có mày mới nghĩ vậy thôi." Tôi bĩu môi.

Quả thật là ngày lễ chỉ có một trong đời, lễ trưởng thành ở THPT K được tổ chức long trọng và linh đình hơn bao giờ hết. Ai cũng xúng xính váy áo tươm tất, thường thì con gái hay mặc đầm để tôn lên vẻ đẹp kiêu kì của thiếu nữ đến độ rực rỡ. Nam mặc vest được sửa soạn chỉn tề, khác xa dáng vẻ loai choai thường ngày. Không khí ở đây còn rộn ràng và huyên náo hơn cả lễ tốt nghiệp.

Hôm nay tôi mặc một chiếc đầm trắng ôm lấy phần thân trên và xoè rộng nhiều tầng ở phần chân, tay áo được cách điệu bồng lớn xẻ vai tạo điểm nhấn và khoe trọn vùng xương quai xanh. Tôi bước vào hội trường xa hoa và lộng lẫy, ánh mắt không khỏi đảo quanh tìm kiếm bóng dáng người yêu. Hiển nhiên rất nhanh đã nhìn thấy anh, Hoàng thật sự rất nổi bật giữa đám đông, dáng người anh cao ráo, săn chắc, từng đường nét nghiêm trang và trưởng thành trên khuôn mặt được tháng năm mài giũa đã mấp mé lộ diện, bộ vest hôm nay càng làm anh có sức hút hơn. Chẳng trách sự hiện diện của anh không biết đã khiến thần hồn của bao nhiêu cô gái xung quanh điên đảo. Tôi mỉm cười, bước nhanh hơn đến cạnh anh.

Hoàng dường như có thể cảm nhận được sự xuất diện của tôi, anh quay đầu. Tôi chớp đôi mắt long lanh.

Hoàng hơi sững người, bàn tay anh vô thức siết lại thành vì căng thẳng.

"Thấy em hôm nay thế nào?"

"Rất đẹp."

Tôi cười tươi: "Anh cũng thế."

Vì mang giày cao gót không quen thế nên khiến chân tôi hơi nhói đau. Hoàng cúi đầu, vén lọn tóc xoăn trên vai tôi.

"Mình lại kia ngồi một chút nhé!"

Hoàng không tụ tập cùng đám con trai mà cứ lủi thủi bên cạnh tôi, anh lấy hai phần bánh và nước đặt trên bàn, mắt vẫn đăm chiêu nhìn cô gái trước mặt.

"Sao anh cứ đi theo em thế?"

Anh lúng túng, đôi mắt đào hoa rũ xuống vì ngại ngùng.

"Anh mà đi... nhỡ thằng nào lại tán em."

Tôi cười khúc khích vì sự đáng yêu vượt mức kiểm soát của anh, tôi tháo giày ra, đung đưa chân mình. Hoàng nâng mí mắt lên, anh cắt một miếng bánh kem, đưa lên miệng tôi.

Tôi ăn bánh, hai má hơi phồng lên vì nhai: "Hôm nay Đăng không tới ạ."

"Ừm." Hoàng cắt miếng bánh khác: "Em ăn đi."

"Buồn thế." Tôi nhận lấy, tiếp tục hưởng thụ sự nuông chiều của anh.

Hoàng thở dài bất lực, lấy tay nhẹ nhàng quệt đi phần kem dính trên miệng tôi: "Nói chuyện với anh mà cứ nhắc đến thằng khác là sao?"

Tôi cố nuốt bánh, miệng ú ớ phản bác: " Đâu có, em chỉ lo cho hai đứa nó thôi."

"Lo cho anh đi."

"Hả?"

"Anh cũng muốn em lo lắng cho anh nữa."

Tôi nhíu mày, định đưa tay vỗ vào đầu anh một cái cho tỉnh người, dường như anh biết được ý định của tôi, ngoan ngoãn cúi đầu xuống. Tôi đổi ý chỉ xoa đầu anh.

Phần chính của bữa tiệc cũng bắt đầu, thầy Tổng phụ trách trên sân khấu phát biểu mục đích của lễ trưởng thành, nội dung chương trình và các đại biểu tham dự. Đến phần gợi nhắc kỉ niệm cả ba năm cấp ba, giọng thầy hơi run vì xúc động, thầy chậm rãi đọc từng câu chữ với tất thảy cảm xúc của một người làm thầy, làm cha đã chèo lái bao chuyến đò học sinh. Các bạn trong hội trường có người cũng sụt sùi nước mắt theo, có tiếng nấc nghẹn ngào vì luyến lưu.

Tôi nghe mà lòng cũng buồn bã chẳng kém, từ khi bước vào hội trường, cả người tôi cứ thấp thỏm không yên, tâm trí dự cảm như sắp có một điều gì đó khủng khiếp sẽ diễn ra. Dù chỉ là cảm nhận mơ hồ nhưng không hiểu sao nó vẫn đeo bám và làm cơ thể tôi trì trệ đi vì hoang mang.

Hoàng nhẹ nhàng đan bàn tay mình vào tay tôi rồi khẽ siết chặt.

"Em lo lắng sao?"

"Em có dự cảm không tốt."

Anh vuốt ve bàn tay tôi, mân mê từng khớp ngón tay một. Tôi để mặc cho anh sờ nắn, chính bản thân cũng không biết thứ suy đoán kì lạ kia từ đâu tới.

"Không sao cả, anh sẽ luôn ở cạnh em."

Tôi đờ đẫn cả người, chỉ là tính cách tôi có hơi lo lắng thái quá, không ngờ anh lại để tâm đến cảm xúc của mình nhiều như vậy.

Không khí ở đây tràn ngập những âm thanh ồn ào, chỉ có duy nhất hai chúng tôi như một thế giới hoàn toàn tách biệt. Mọi người cùng nhau ca hát, nhảy múa, tận hưởng những giây phút cuối cùng của thanh xuân.

Tôi để ý thấy Hoàng Gia và Thanh Hà nói chuyện cùng nhau, hình như Hà vẫn đang thao thao bất tuyệt về cuốn sách trinh thám yêu thích của mình, còn Hoàng Gia bên cạnh âm thầm lắng nghe, mắt dõi theo từng cử chỉ của cô bạn đáng yêu với cặp kính cận dày cộp.

Phần khép lại buổi lễ cũng là phần mà mọi người mong chờ nhất, trao thưởng cho những học sinh đóng góp cho nhà trường. Từng cái tên được xướng lên khiến tôi hồi hộp không thôi. Bây giờ tôi mới biết, ba của Hoàng là nhà đầu tư cho ngôi trường này, anh bước lên sân khấu với phong thái tự tin, dõi theo từng tiếng gót giày chạm đất dứt khoát là giọng nói dõng dạc của MC về những đóng của gia đình và chính bản thân anh cho nhà trường. Đến khi anh đã yên vị trên sân khấu mà loạt giải thưởng anh giành được vẫn chưa được đọc hết, mọi người lại được một phen trầm trồ. Tôi cố gắng đè nén sự bất an vô căn cứ trong lòng, đợi đến khi đọc tên mình, tôi từng bước khập khễnh đi lên sân khấu. Giày cao gót không đúng cỡ khiến đôi chân hơi đau nhói.

"Sau đây xin chúc mừng các học sinh đã giành được thành tích cao trong cuộc thi Olympic quốc gia."

"Bùi Hạ Hương Quỳnh huy chương vàng môn Hoá."

"Đặng Thiên Hương huy chương vàng môn Toán."

"Lê Thanh Hà và Phạm Hoàng Gia huy chương đồng môn Hoá."

"..."

Tôi cảm nhận được cái nhìn trìu mến mà Hoàng dành cho mình, bước chân càng tê mỏi và nặng trĩu hơn. Ánh mắt va phải một ai đó, tôi hơi nheo mắt lại để nhìn rõ, hình như còn có người trong cánh gà thì phải, mà cái bóng dáng đó, hơi quen quen.

Hoàng cào nhẹ vào mu bàn tay tôi, vuốt dọc theo sống lưng cứng đờ: "Em áp lực à?"

"Em..." Sự bất an làm trái tim tôi như treo lơ lửng cành cây, bóng hình anh trở nên hơi nhạt nhoà.

Mọi người xung quanh đều cười nói vui vẻ, có ánh mắt tự hào, có nụ cười tươi rói. Ánh đèn sân khấu nhập nhoạng loang lổ trên từng khuôn mặt dần trở nên mờ nhạt. Hoàng vẫn đang đứng bên cạnh, nhưng tại sao trước đôi đồng tử mờ mịt của tôi anh lại xa vời đến thế. Tôi đặt tay lên lồng ngực đập mạnh như sấm vì run rẩy của mình. Cố trấn an bản thân rằng mình đã quá nhạy cảm rồi. Tôi nghiêng mình sang Hoàng, cười giả lả:

"Em nghĩ nhiều..."

Câu nói bị ngắt quãng trong lưng chừng, sắc mặt Hoàng trắng bệch đi, cả người mạnh mẽ ôm lấy thân thể tôi trong chớp nhoáng, khoảnh khắc ngắn ngủi, tiếng vọng từ mớ hỗn độn của hiện thực được khúc xạ qua đôi mắt bàng hoàng và đầy kinh hãi của anh. Mọi thứ trước mắt trở nên trắng xoá và chao đảo như một bi kịch.

Khi dòng thời gian còn chưa đủ để dây thần kinh nhận thức được cơn đau rát rạt đốt cháy cả ruột gan từ bên trong, thì thân thể tôi đã thình lình bị một lực mạnh ép văng khỏi chỗ đứng, bàn tay quyết liệt từ người bên cạnh trong những mili giây tỉnh táo cuối cùng nơi tiềm thức đã cố gắng bảo vệ tôi trước khi cái thứ khổng lồ trên đầu mình đổ sập xuống.

Như một bản án tử mà thiên mệnh tối cao giáng xuống nhân loại.

Không một lời dự báo trước.

Tiếng kim loại va chạm mạnh xé toạc cả màng nhĩ, tiếng thét thất thanh như đứt cả cuống họng. Tôi nằm co quắp dưới thảm đỏ sân khấu, song cơn nhức nhối khi cơ thể va chạm với sàn nhà lạnh lẽo vẫn đánh thức một phần tâm trí, tôi nhìn thấy ánh mắt đầy rẫy sự lo lắng của Hoàng. Anh đẩy mạnh tôi ra trước khi giàn đèn chiếu sáng và một phần khung sân khấu vồ vập đổ sập xuống. Thời gian tựa hồ như bị đứt gãy và vỡ vụn tan tành, anh bị vùi lấp bởi giàn đèn nặng hàng chục kilogam.

Phản ứng bản năng đầu tiên của tôi là tuyệt vọng, khi phải tận mắt chứng kiến thân kể anh ngã gục xuống dưới mớ ngổn ngang như chiến trường chết chóc.

Vệt màu đỏ sẫm loang lổ trên chiếc áo sơ mi trắng, màu trắng tinh khôi bị chen chút và khuất lấp bởi thứ đỏ quằn quại tuôn trào liên miên không dứt, nó thấm đẫm, trào ra khỏi thân thể anh, lê thê kéo dài như một hình thức tra tấn tinh thần man rợ.

Ngay khi sắp ngất lịm đi vì nỗi choáng váng, bóng hình gầy guộc đã từng ám ảnh những năm cấp hai của tôi thấp thoáng nơi hậu trường đen tuyền. Hắn ta ẩn dật, thoả mãn hệt như một con quỷ dữ từ địa ngục hoang hoải quan sát thứ dã tâm máu lạnh tận xương tuỷ đã đạt được.

Đó chẳng phải là Quốc Anh hay sao? Sao cậu ta lại ở đây được? Không phải bị đuổi học rồi à?

Hình như chút lí trí mơ hồ của tôi đã vỡ lẽ ra những mảnh ghép lấp lửng trong bức tranh bị bao trùm bởi bóng tối, đó hẳn là một mưu đồ, một dã tâm, một thủ đoạn được ngấm ngầm toan tính trước.

Thinh không sặc mùi rỉ sắt. Dòng ý thức cuối cùng cũng đứt quãng trong cơn ác mộng đầy bế tắc.