Bàn tay được ghim chặt bởi ống truyền dẫn của Hoàng khẽ động đậy, nhưng rồi, nó lại bất động như chưa từng có xê dịch gì. Tôi hụt hẫng nhíu mày lại, cảm giác đau đớn và suy sụp nuốt chửng lấy thân thể. Định mệnh tàn nhẫn đến mức nghiệt ngã, hết chia xa đứa bạn nối khố đã hiện diện suốt những năm tuổi thơ của tôi, đến bây giờ, thậm chí còn muốn lấy đi người tôi yêu thương nhất.
Bộ đồ bệnh nhân gắn liền với đời sống của anh những ngày sau đó, dạo gần đây anh tiều tụy và gầy đi trông thấy. Chẳng ngờ rằng chàng trai nằm im ắng như pho tượng trên giường cách đây mấy hôm vẫn còn đang tươi cười rạng rỡ và hứa hẹn với tôi tương lai của hai đứa sắp tới. Tôi gối đầu lên bàn tay in hằn những đốt khớp xương, lặng lẽ dõi theo những động tĩnh dù là tế vi nhất của anh, lâu lâu lại bất giác cười trừ, cảm giác mình trông giống như một kẻ cận thần đang canh giữ cho nàng công chúa đã say giấc nồng.
Sau mấy ngày bận bịu chăm sóc Hoàng, tôi mới có thời gian nhìn nhận lại thảm kịch đã qua. Tôi nói rõ ràng những gì mình biết cho mẹ và các thầy cô giáo, dưới sự giám hộ của họ, tôi dứt khoát báo cho cơ quan chức năng. Tôi không tin là mình có thể nhìn nhầm, đặc biệt là trong khoảnh khắc hình ảnh "kẻ đó" hiện rõ mồm một ngay trước mắt.
Công tác điều tra của cảnh sát chưa bao giờ làm nhân dân phải thất vọng, chỉ trong vòng một ngày kể từ lúc tôi cho lời khai. Họ đã gần như phát hiện được toàn bộ nguyên nhân của tai nạn.
Kẻ đầu sỏ nhanh chóng bị tóm gọn.
Hành động của hắn tuy thâm hiểm và tàn độc, nhưng dù sao là lần đầu gây án, để lại khá nhiều sơ hở và bằng chứng tại hiện trường.
Tôi bước phòng thẩm tra, cả hai lần đối diện với không khí ngột ngạt này đều vì một tên khốn nạn. Hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, tôi thấy một chú cảnh sát đứng tuổi đã đợi mình ở đó sẵn, sắc mặt chú nghiêm nghị và phức tạp, một cảnh sát khác nom trẻ tuổi hơn kéo ghế giúp tôi.
Lần này đi bắt buộc phải có người giám hộ theo, nhưng tôi biết trong trận tai nạn đó còn khá nhiều học sinh chưa phục hồi hẳn, thế nên tôi đã xin cảnh sát được đi một mình và khuyên mẹ hãy ở lại bệnh viện để tiện chăm sóc cho bệnh nhân.
Người đàn ông trước mặt lật lại hồ sơ vụ việc, cố gắng dịu giọng hết sức: "Cháu còn thông tin gì muốn bổ sung không?"
"Dạ không ạ, tất cả những gì cháu biết đã ghi hết trong báo cáo ạ."
Tôi liếc qua tấm kính lớn ngăn cách hai căn phòng, phía bên kia bức tường, kẻ chủ mưu ngồi ung dung, trước mặt là một vị cảnh sát đang thẩm vấn. Nhưng trông cái vẻ ngả ngớn của tên đó và sắc mặt khó chịu tột đỉnh của người đối diện, chắc mẩm cuộc trò chuyện chẳng mấy thuận lợi.
"Sau khi bị camera bắt gặp và bị tóm gọn tại nhà riêng, cậu học sinh ngỗ nghịch kia chẳng có vẻ gì sợ hãi cả."
"Động cơ ban đầu được xác định là do ý muốn báo thù. Trong lúc buổi lễ ở trường vẫn đang diễn ra, cậu học sinh đó bằng cách nào đã lẻn vào bên trong hội trường, trèo lên nóc của phần khung sân khấu, đợi đến thời gian nhất định rồi dùng một vật sắc nhọn cứa đứt sợi dây thừng cố định với giàn đèn khổng lồ, khi rơi, vì sức nặng quá lớn nên đã kéo theo một phần khung đổ sập xuống do gãy kết cấu đỡ, thiệt hại cả người lẫn của." Chú cảnh sát kể rành rọt từng thao tác phạm tội của hung thủ: "Ở hiện trường tìm thấy những sợi dây thừng bị đứt đoạn, vết cắt rất sắc, chắc chắn không phải do dây lâu ngày bị mòn hay mục nát."
"Vậy nên, đây rõ ràng không phải là một sự cố ngoài ý muốn thông thường, mà là tội ác được ngấm ngầm toan tính trước."
Chú cảnh sát nhìn thẳng vào tôi, dáng vẻ nghiền ngẫm: "Chắc cháu có quen với hung thủ nhỉ? Hình như trước đây ở Sở cũng từng xử lí một vụ có liên quan đến thằng nhóc đó."
Tâm trạng tôi nặng nề đi vài phần. Phải, vụ việc trong lời chú chẳng phải cũng liên quan trực tiếp đến tôi hay sao.
"Cháu có biết. Vì tên đó là bạn học cũ của cháu."
"Chú hiểu rồi. Vụ tai nạn này hiện đang gây chấn động dư luận khá lớn, cháu lại là nhân chứng duy nhất nhìn thấy hung thủ." Có lẽ nhìn ra sự bồn chồn của tôi, chú cảnh sát thuyết phục: "Đừng lo lắng, chú lấy danh dự của mình ra đảm bảo rằng cháu sẽ luôn an toàn trong phạm vi thành phố. Toàn bộ thông tin nạn nhân của vụ này sẽ được giữ kín và phiên tòa sắp tới cũng sẽ được xử kín."
Chú cảnh sát gác tay lên thành ghế, khẽ liếc nhìn sang nơi đang diễn ra cuộc đối thoại.
"Vả lại, hung thủ cũng đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự. Chú, à không, cả tổ chuyên án này sẽ cố gắng để thằng oắt đó chịu hình phạt xứng đáng nhất. Nó sẽ phải dùng thời gian trong tù để hiểu nỗi đau mà những nạn nhân vô tội và người nhà của họ đã phải gánh chịu."
Chú cười ôn hòa, bỏ một viên kẹo ngậm vị gừng vào tay tôi, xem ra trong sự nghiệp oai phong lẫm liệt của chú, vụ này chẳng khó nhằn là bao.
"Cũng may sinh nhật của nó đã qua một tháng trước, chú ghét phải điều tra mấy vụ trẻ vị thành niên lắm."
Tôi bóc vỏ kẹo, từ từ nhấm nháp vị ngọt trong khoang miệng mình.
"Hình như cuộc trò chuyện bên đó không được suôn sẻ." Tôi nói.
"Ừ, bằng chứng đã rành rành ngay trước mắt rồi nhưng thằng nhóc ngông cuồng đó vẫn chưa chịu nhận tội. Nhưng không sao, ở đây biết cách làm cho nó phải uy phục."
"Chú để cháu vào đó có được không? Khi nhìn thấy cháu, chắc chắn nó sẽ để lộ sơ hở."
Tôi lấy chiếc bút máy trên bàn, bật sẵn công tắc và ghim lên áo mình. Ba tôi cũng làm trong Bộ chỉ huy Quân sự, thế nên tôi khá am hiểu công dụng của một số đồ dùng trông có vẻ vô hại ở đây.
Sau một loạt thao tác thuần thục, chú cảnh sát hơi nheo đôi mắt lại, tay day day trán.
"Được, khi thấy thằng nhóc đó có dấu hiệu dùng vũ lực, bọn chú sẽ lập tức can thiệp. Cháu phải cẩn thận."
Tôi phát ra tiếng cười nhẹ: "Phải can cháu sớm đấy, cháu không muốn thấy mặt tên đó văng thêm cái răng nào nữa đâu."
"Hả?" Đầu chú cảnh sát hiện lên dấu hỏi to đùng, chắc chú không biết, con bé nhìn thì vô hại này đã từng hạ gục cả đám lưu manh đấy.
Bước qua cánh cửa sắt, không khí trong căn phòng này đặc quánh lại, đầy rẫy mùi tội ác.
"Lại thêm ai nữa đây. Đã nói rồi, tao không có làm, camera chỉ vô tình quay đứa nào giống tao thôi." Hắn ta quay mặt đi, mắt nhắm lại tỏ vẻ tự tại thoải mái như đang đi nghỉ dưỡng chứ chẳng phải tra khảo.
"Là tao đây, TRỊNH QUỐC ANH."
Ngay lập tức, hắn ngồi phắt dậy, khuôn mặt thô kệch sững sờ, như chưa tin vào mắt mình, hắn cao giọng.
"Mày chưa chết à?"
Dù đã cố gắng trấn an bản thân, nhưng khi nghe hắn thốt ra câu đó bằng sự thô bỉ tột cùng, có vẻ ánh mắt tôi lại hằn lên những tia máu đỏ vì giận dữ.
"Ừm, tao còn sống, rất lành lặn và khỏe mạnh là đằng khác."
Vẻ mặt ung dung của hắn bắt đầu trở nên tái nhợt đi, cơ thể gầy guộc bất giác cứng đờ.
"Tao biết là mày mà là kẻ đã gây ra vụ tai nạn ở trường. Tại sao? Mày có lí do gì phải làm chuyện tày trời đó? Mày có biết vì cái phút nông nỗi bệnh hoạn của mày mà biết bao người bị thương không?" Tay tôi đã siết lại thành nắm đấm từ khi nào, càng nói càng giận dữ: "Vì mày mà Hoàng... cậu ấy bị thương rất nặng, rốt cuộc mày chẳng là cái thá gì mà được phép làm tổn thương cậu ấy cả. Tao chẳng hiểu vì sao mình từng có tình cảm với mày nữa. Một tên quỷ quái đội lốp mặt nạ con người!"
Cơ miệng của Quốc Anh hơi giật giật, dường như lời nói của tôi đã động chạm đến hắn. Hắn ta đá mạnh chiếc ghế sang một bên tỏ vẻ quyền uy, Quốc Anh đứng dậy, vẻ mặt vừa phấn khích vừa thoả mãn.
"Nguyễn Nhật Khánh Hoàng à, haha, cả đời tao cũng không dám quên cái tên của thằng chết tiệt đó." Hắn cười mỉa mai, khích đểu: "Sao? Chắc hẳn bây giờ đang nằm la liệt trên giường bệnh nhỉ? Coi kìa, mày tiếc nó lắm hả, nhìn cái dáng vẻ giận dữ của mày xem, mày yêu nó đến thế cơ mà."
"Tao phải khiến nó sống cả đời tật nguyền."
Tôi gần như thở dốc khi nghe lời hắn nói, nhưng tôi vẫn cố, phải kiềm chế, kiềm chế.
Nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của tôi, thứ thú tính bại hoại của hắn bắt đầu nổi lên. Càng nói, Quốc Anh càng hăng sức, tên quỷ dữ đó bắt đầu gào thét, cái miệng hôi hăng hắc vẫn chửi rủa không ngừng: "Thằng khốn đó, vì nó mà gia đình tao tan hoang cửa nát, bố tao mất việc, ngày nào cũng rượu chè say mèm hành xác tao. Vì nó mà tao phải la liếm ngoài đường bốc vác vì vài đồng bạc lẻ, vì nó mà tao phải trầy trật lăn lê đầy hèn mọn như thằng ăn xin. Cả đám đầy tớ trước đây từng như lũ chó phục tùng khi thấy cơ ngơi tao sơ suất cũng hạ bệ tao. Phải, chính tao đã lén vào hội trường để cố gắng hại chúng mày, thật tiếc là chẳng có đứa nào phải chết cả." Mắt hắn long sòng sọc, cười điên loạn.
"Tất cả là lỗi chúng mày, một lũ tạp chủng đáng chết."
Tôi cắn chặt môi mình đến mức bật máu, hai tay run đến mức cả nỗi đau cũng không thể cảm nhận được.
"Nhưng không phải người mày nhắm đến là tao sao. Giờ tao vẫn yên ổn không một vết trầy xước gì đây này."
Lời nói của tôi như bùng nổ cảm xúc trong hắn, tên lỗ mãng đó bắt đầu lao lên gầm gừ, lời nói mất kiểm soát: "Bây giờ tao sẽ giết mày."
Chỉ chờ có nhiêu đó, một cú đấm có sức công phá cực lớn mà tôi đã dồn nén giáng thẳng lên mặt hắn, nhắm chuẩn, không lệch một centimet, ngay chính giữa mặt.
"Tiên sư thằng điên. Mày oán trách người khác mà không nhìn lại chính mày mới là thứ rác rưởi à. Những mày đang chịu đựng là cái giá phải trả cho những tội ác tày trời của mày. Vì cái bản tính bẩn thỉu đê tiện độc địa hách dịch của mày mà đã biết bao nhiêu người liên lụy, mày có biết không? Mày đã hại bao nhiêu người vô tội mày có biết không!"
Ngay khi thấy trận xô xát diễn ra bên kia tấm kính, các chú cảnh sát lập tức xông vào để can ngăn. Nhưng tốc độ của họ làm sao nhanh bằng tốc độ nắm đấm của tôi.
Chú cảnh sát ban nãy lật đật bước vào, kinh hãi trước cảnh tượng đó.
Máu mũi của Quốc Anh chảy tràn trên mặt, hắn chới với lấy một bên mũi lệch, bắt đầu la oai oái: "Cứu tao! Cứu tao với! Nó định giết tao kìa!"
Tôi thở dài: "Quốc Anh, cái thói xằng bậy của mày chẳng khác nào ở nhà kho năm đó cả."
Không gian ngột ngạt trở nên ồn ào hẳn, Quốc Anh được cảnh sát bế ra khỏi phòng vì bị thương. Nhìn xem, chỉ mới chấn thương một chút thế kia mà hắn đã la lối như sắp ngỏm đến nơi rồi. Vậy với những người bị hắn hại đến thương tật, hắn có chút nào cảm thấy tội lỗi không? Không, tên ác quỷ đó làm gì có trái tim để thấu cảm.
Chú cảnh sát ban nãy nhìn chằm chằm tôi, cất tiếng: "Dám đánh nhau ngay ở cục cảnh sát, cháu gan đấy."
"Nhưng không sao, bọn chú đã thấy rõ thằng nhóc đó bổ nhào vào cháu trước, hành động của cháu được tính là tự vệ."
Tâm trạng như treo cành cây của tôi mới được thả lỏng, tôi giao lại đoạn ghi âm Quốc Anh nhận tội cho chú cảnh sát. Lẳng lặng rời đi với bao muộn phiền, tôi biết với bằng chứng rõ như đinh đóng cột ấy thì Quốc Anh không thể nào chối tội được nữa. Gia đình hắn cũng đã sa sút, không còn ai có thể cun cút đi theo để bợ đít chạy chọt cho hắn.
Hắn ra sao tôi cũng chẳng màng để tâm. Vậy tại sao tôi lại chẳng nhẹ nhõm đi chút nào? Quốc Anh sẽ phải đền tội trước hình phạt của pháp luật, thật nặng nề, thật đáng đời. Nhưng ai sẽ đền bù cho những thương tổn mà Hoàng không đáng phải gánh chịu?
Tôi ngồi sụp xuống bên lề đường. Lần đầu tiên, sau vụ tai nạn, tôi mới dám bật khóc nức nở vì chính mình, vì nỗi đau từng ngày vẫn đang cào xé lên thân thể người tôi thương.
***Còn 2 chương nữa truyện sẽ end nhé độc giả ^^