Trong chớp mắt, mấy tử bước lên Thang Vấn Tâm.
họ càng lên thì càng khó khăn.
Lúc , Diệp Thanh Minh ngẩng đầu lên, tấm bảng gỗ phóng to nhiều , chậm rãi chữ đó:
“Thanh Liên Phong – Ngự Đan Liên đến nơi !”
Hắn bước khỏi Thang Vấn Tâm, khi xong câu đó, khóe miệng khẽ giật một cái.
Sau đó mới nhận , từ khi gặp tiểu sư , khóe miệng ngày càng chịu lời.
Còn Ngự Đan Liên, nàng hào hứng lấy một tấm bảng gỗ mới, giơ lên trung vẫy vẫy mặt Diệp Thanh Minh, giọng đầy tự hào:
“Thất sư , cũng để một cái ! Chữ tự để giúp?”
“Nếu tự , sẽ cảm giác thành tựu hơn đó!”
Diệp Thanh Minh: “…”
“Ta để .” Treo tên ngay cửa đại môn môn phái để ai cũng thấy, hợp với phong cách sống kín tiếng của .
Ngự Đan Liên lập tức lộ vẻ thất vọng, nhưng vẫn giữ chút mong chờ:
“Thất sư , xem tam sư cũng để , nếu ai cũng thì mới đồng bộ, mắt chứ!”
Biểu cảm của tiểu sư quá mức chờ mong, đôi mắt đen lấp lánh như ánh trời.
Chân của Diệp Thanh Minh, vốn chuẩn bước khỏi Thang Vấn Tâm, rút về.
Hắn ngẩng đầu tấm bảng gỗ .
Quả thật, tên Kỷ Hoài Tư đang treo ngay phía bảng của Ngự Đan Liên.
Vẫn là bảng gỗ y hệt và nét chữ giống hệt, cùng một .
Dù tiểu sư cũng tự xưng là Diệp Đoàn Đoàn, cũng coi như cùng họ với .
Sao thể để tên tiểu phế vật Trúc Cơ chiếm hết tiện nghi ?
“Được , để . Muội .”
Diệp Thanh Minh đặt Ngự Đan Liên xuống, nàng lập tức rút bút , chăm chú lên bảng gỗ:
Thanh Liên Phong – Diệp Thanh Minh đến nơi .
Tấm bảng đặt ngay ngắn bên cạnh tấm bảng Thanh Liên Phong – Kỷ Hoài Tư đến nơi .
Vừa mới đặt xong, liền một bàn tay từ đưa tới, rút tấm bảng , chuyển qua bên cạnh bảng “Ngự Đan Liên đến nơi .”
Ngự Đan Liên ngẩng đầu , thấy Diệp Thanh Minh mặt biểu cảm thu tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Được , chúng thể rời .”
“Khoan sư , còn thiếu một cái Phóng đại quyết!”
Ngự Đan Liên lập tức bấm pháp Phóng đại quyết, đó dẫn đầu bước khỏi Thang Vấn Tâm.
Diệp Thanh Minh cũng bước theo , ngẩng đầu bảng gỗ phóng đại.
Thanh Liên Phong – Kỷ Hoài Tư đến nơi vẫn ở vị trí cao nhất.
Tấm bảng Thanh Liên Phong – Diệp Thanh Minh đến nơi tuy treo bên cạnh Ngự Đan Liên đến nơi , nhưng rõ ràng to gấp đôi cả hai bảng còn .
Hắn nhíu mày, đó liền Ngự Đan Liên đầy tự hào :
“Thanh Liên Phong chúng tử thứ ba leo lên đỉnh Thang Vấn Tâm ! Để xem đám còn dám gọi chúng là phế vật nữa ?! Sư mới đến, tên to một chút, để ai cũng thấy!”
Khóe miệng Diệp Thanh Minh co giật nhẹ.
Không cần thiết …
Bảng gỗ phóng to quá mức, giờ khiến tên trở nên vô cùng nổi bật.
Thôi bỏ , tiểu Đoàn Đoàn vui là .
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Nhìn vui như thế cơ mà.
Sau khi vượt qua rào cản trong lòng, Diệp Thanh Minh mới thấp giọng sửa :
“Ta hẳn là thứ năm leo lên đỉnh Thang Vấn Tâm ở Thanh Liên Phong mới đúng.”
“Hả? À, quên mất Đại sư , chắc là đầu tiên, nhưng cộng cả chúng thì cũng chỉ mới bốn , còn là ai ?”
“Là Lăng Vân Tôn thượng – sư phụ của sư phụ, ông cũng tính là của Thanh Liên Phong.”
CHƯƠNG 134: CÓ THU HOẠCH GÌ KHÔNG
Ngự Đan Liên ngạc nhiên.
“Lúc mới đến , bộ Cửu Huyền Kiếm Môn, tính cả , trong vòng hai trăm năm chỉ ba từng leo lên đỉnh Thang Vấn Tâm!”
“Lúc đầu chỉ một là Đại sư , còn rõ là ai, ngờ là sư tổ!”
Diệp Thanh Minh thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Ngự Đan Liên, khóe môi cong lên:
“Người của Thanh Liên Phong, đương nhiên là khác biệt.”
Vừa , họ đặt chân lên truyền tống trận đỉnh Thang Vấn Tâm, trở về Thanh Liên Phong.
Mà khi họ rời , một nhóm tử khéo đoạn đối thoại giữa họ: “……”
Chưa từng thấy ai tự tâng bốc phong như !