Sư Muội Đừng Cuốn, Sư Môn Chúng Ta Đã Vô Địch

Chương 133: CÓ THU HOẠCH GÌ KHÔNG?



Ngự Đan Liên ngạc nhiên.

“Lúc mới đến , bộ Cửu Huyền Kiếm Môn, tính cả , trong vòng hai trăm năm chỉ ba từng leo lên đỉnh Thang Vấn Tâm!”

“Lúc đầu chỉ một là Đại sư , còn rõ là ai, ngờ là sư tổ!”

Diệp Thanh Minh thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Ngự Đan Liên, khóe môi cong lên:

“Người của Thanh Liên Phong, đương nhiên là khác biệt.”

Vừa , họ đặt chân lên truyền tống trận đỉnh Thang Vấn Tâm, trở về Thanh Liên Phong.

Mà khi họ rời , một nhóm tử khéo đoạn đối thoại giữa họ: “……”

Chưa từng thấy ai tự tâng bốc phong như !

kỳ lạ thật, của Thanh Liên Phong đều thể lên đỉnh Thang Vấn Tâm dễ như thế?

Chẳng lẽ Lăng Vân Tôn thượng để bảo vật gì giải trừ tâm ma cho họ ?



Sau khi trở về Thanh Liên Phong, Ngự Đan Liên và Diệp Thanh Minh chuẩn về chỗ ở của .

Diệp Thanh Minh cúi đầu Ngự Đan Liên, bỗng nhiên lên tiếng:

"Tiểu Đoàn Đoàn, hiện giờ đang ở điện phụ của Đại sư , hứng thú chuyển sang chỗ ? Điện phụ bên chỗ cũng đang để trống đó."

Ngự Đan Liên sững , suy nghĩ một lát, nhưng vẫn lắc đầu :"Không , thấy ở chỗ Đại sư , hơn nữa còn con gà ngũ sắc bên cạnh chơi cùng nữa."

“Con gà đó chơi vui lắm, mỗi thấy là nó chạy, khi giận lên còn đình công để uy h.i.ế.p nữa.”

đó điều quan trọng nhất. Quan trọng là nàng cảm thấy trong điện của Thất sư sẽ quỷ.

Nếu như khi nàng đang ngủ, hoặc đang tu luyện mà bất ngờ một con quỷ lơ lửng đầu giường hoặc trốn gầm giường, nàng cảm thấy thể c.h.ế.t bất đắc kỳ tử mất.

Diệp Thanh Minh liếc mắt thấu suy nghĩ của Ngự Đan Liên.

Hắn cũng ép buộc, đưa tay vén sợi tóc rũ bên má nàng.

“Nếu chuyện gì thì đến tìm . Trong gian bí cảnh mười hai Quỷ Vương, oán khí chúng thể giúp tu luyện, đừng lười biếng.”

“Vâng!”

Vừa dứt lời, bóng áo đen mặt nàng liền biến mất.

, nàng chẳng hề bất ngờ.

Thiên Lý Quyết thôi mà!

Nàng cũng !

Ngự Đan Liên lập tức kết ấn, trong chớp mắt xuất hiện tại điện phụ của Đại sư .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa hiện , còn kịp phản ứng thấy một mảng màu kim hồng xuất hiện mặt.

Lạc Bằng Kiêu đang ngắm phương xa, cảm nhận nàng về liền đầu , cúi xuống nàng.

“Tiểu sư trở về ?”

“Đại sư , bế quan xong ?”

Hai đồng thanh lên tiếng.

Nụ của Lạc Bằng Kiêu luôn mang nét từ bi, dường như là vì thiên hạ mà nở nụ , chứ xuất phát từ nội tâm.

Thế nhưng khi thấy Ngự Đan Liên, nụ nơi khóe mắt đuôi mày vẻ rạng rỡ hơn, là nụ vui vẻ từ đáy lòng.

Hắn xoa chỏm tóc nhỏ của nàng, thở dài: “Trở về là .”

Ngự Đan Liên chớp mắt: “Đại sư , nhận tin chúng c.h.ế.t ?”

Lạc Bằng Kiêu gật đầu: “Chưởng môn đến Thanh Liên Phong báo tin. Sư phụ khi tin cùng phong chủ Khí Phong đến Nhân Gian Giới để tìm kiếm Bí Cảnh Thượng Cổ .”

“Hả?”

Ngự Đan Liên nhíu mày: “Phong chủ Khí Phong sẽ bắt nạt sư phụ chúng chứ?”

“Yên tâm, sư phụ tự tính toán, phong chủ Khí Phong gì .”

Lạc Bằng Kiêu lấy một lá phù dài màu vàng, dùng linh lực ghi giọng trong đó: “Sư phụ, sư trở về!”

Sau khi phù truyền âm cháy hết giữa ngón tay, mỉm Ngự Đan Liên.

“Tiểu sư , chuyến Nhân Gian Giới thu hoạch gì ?”

Ờm… Thu hoạch mười hai Quỷ Vương và một Quỷ Sứ, cộng thêm một ao cá và hồ nước… tính ?

CHƯƠNG 135: LUYỆN KHÍ TẦNG NĂM À đúng , còn thu hoạch tu vi quỷ tu nữa.

Ngự Đan Liên im lặng một lát mới : “Cũng chút thu hoạch.”

“Thu chút kinh nghiệm sống.”

Ví dụ như, đủ thực lực thì sẽ kéo chân khác, đại loại .

“Còn gì nữa ?”

“Còn thêm vài bài học nhân sinh nữa.”

Ví dụ như, thù thì nhất định nhanh chóng nhổ cỏ tận gốc chẳng hạn.

Ngự Đan Liên gật đầu: “Có! Sau nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, để liên lụy tới , nếu gặp kẻ thù…”

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Nàng liếc cái đầu trọc của Đại sư , nốt câu " nhổ cỏ tận gốc" mà chỉ mỉm ngoan ngoãn.