Chẳng bao lâu sau, mẹ Thạch Đầu lại mang mẻ bánh mới ra.
Ngự Đan Liên bị hương thơm hấp dẫn, mắt sáng rỡ nhìn chiếc bánh lớn bằng mặt người.
Lạc Bằng Kiêu thấy vậy liền dùng ngón tay trắng như ngọc gắp một chiếc, đưa cho nàng.
“Tiểu sư muội, mau ăn đi.”
Ngự Đan Liên cảm kích nhìn Lạc Bằng Kiêu.
Một lần nữa, nàng lại xua tan những suy đoán lung tung trong lòng.
Đại sư huynh từ bi nhân hậu như vậy, sao có thể chê cười nàng ăn nhiều được chứ?
Vậy mà nàng lại mấy lần hoài nghi tấm lòng từ bi của đại sư huynh…
Thật là đáng c.h.ế.t mà!
Ngự Đan Liên nhận lấy cái bánh, vui vẻ ăn tiếp.
Mẹ Thạch Đầu nhìn Lạc Bằng Kiêu, muốn nói nhưng lại thôi, rốt cuộc vẫn không mở miệng.
Nhưng tâm tư của bà thì đã viết hết lên mặt, làm sao Lạc Bằng Kiêu không nhìn ra được?
Hắn liếc mắt nhìn Ngự Đan Liên đang ăn ngon lành, rồi mỉm cười nói:
“Ta thấy tiểu huynh đệ sinh ra đã có thần lực khác người, không biết đã từng kiểm tra linh căn chưa?”
Mẹ Thạch Đầu nghe vậy, lập tức đáp:
“Chỉ có phủ thành chủ mới có thứ để kiểm tra linh căn. Đó là bảo vật quý giá, người như bọn ta cả đời cũng chưa từng thấy qua đâu!”
“Lúc trưởng thôn chúng tôi còn trẻ, trưởng thôn đời trước đã bỏ ra rất nhiều tiền mới có thể gửi ông ấy đến phủ thành chủ tu hành vài năm. Còn những người dân bình thường chúng tôi thì chẳng có cơ hội đó đâu.”
Lạc Bằng Kiêu nhẹ giọng nói: “Chỗ ta có vật để kiểm tra linh căn, tiểu huynh đệ có muốn thử một lần?”
Mẹ Thạch Đầu xúc động đến mức suýt rơi nước mắt: “Chuyện này... chuyện này... cảm tạ tiên nhân! Đa tạ tiên nhân!”
Vừa nói, bà vừa định kéo Thạch Đầu đang sững sờ quỳ xuống.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Ngự Đan Liên ngẩng đầu khỏi chiếc bánh đang ăn, thấy họ bị linh lực nâng đỡ không quỳ xuống được, lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Thật là ngon quá đi!
Hương vị sạch sẽ của cao lương, không có bất cứ phụ gia hay gia vị lạ nào, chỉ dùng vài loại cỏ ăn được thơm phức để tăng hương vị, hoàn toàn tự nhiên, không độc, không ô nhiễm.
Tay nghề của người làm bánh lại khéo, từng chiếc bánh không chỉ thơm ngon mà còn rất tròn, còn tròn hơn cả compa vẽ nữa.
Lạc Bằng Kiêu lấy ra quả cầu pha lê dùng để kiểm tra linh căn, đặt lên bàn gỗ.
Quả cầu phát ra ánh sáng nhạt, mẹ con Thạch Đầu nín thở nhìn.
“Chỉ cần đặt tay lên là được.” Lạc Bằng Kiêu mỉm cười nói.
Thạch Đầu kích động đến mức hai tay run rẩy, càng lúc càng run dữ dội.
“Đứa nhỏ này, con run gì chứ? Mau lên!”
Thạch Đầu nhìn sang Ngự Đan Liên đang cúi đầu ăn bánh, nhớ lại dáng vẻ của nàng khi lần đầu tiên gặp mặt, cuối cùng cắn răng đặt tay lên quả cầu.
Chẳng bao lâu sau, quả cầu linh căn đã phát ra ánh sáng.
Đỏ, xanh lục, vàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ba loại màu sắc lần lượt xuất hiện, cuối cùng ổn định lại bên trong quả cầu.
Ngự Đan Liên ngước mắt nhìn qua.
Thạch Đầu hồi hộp nhìn Lạc Bằng Kiêu.
Lạc Bằng Kiêu từ bi nói: “Không tệ, tam linh căn. Với độ tuổi của ngươi, nếu có thể bái nhập tiên môn, chuyên tâm tu hành, thì có cơ hội trúc cơ thành công.”
Thạch Đầu mừng đến đờ cả người, thu tay lại rồi bỗng nghiêm túc quỳ xuống trước Lạc Bằng Kiêu.
“Xin tiên nhân thu nhận ta làm đồ đệ!”
Lạc Bằng Kiêu vẫn mỉm cười từ bi, nhưng giọng nói lại vô cùng dứt khoát: “Ta không thu đồ đệ, nhưng nếu ngươi đã có lòng, ta có thể dẫn ngươi vào Cửu Huyền Kiếm Môn. Đợi đến lần tiếp theo môn phái mở núi chiêu sinh, ngươi có thể trực tiếp tham gia tuyển chọn.”
Cửu Huyền Kiếm Môn!
Người sống ở giới này, ai mà không biết đến Cửu Huyền Kiếm Môn chứ!
Đó là tiên môn đứng đầu ở Bồng Lai châu!
Đứng đầu trong Tứ đại tiên môn — Cửu Huyền Kiếm Môn!
Thạch Đầu hít sâu một hơi, nghiêm túc dập đầu thật mạnh: “Ân đức của tiên nhân, Thạch Đầu đời này không bao giờ quên!”
CHƯƠNG 146: NGƯỜI CHẾT MANG OÁN
“Đứng dậy đi.”
Lạc Bằng Kiêu khẽ nâng tay, sau đó nhìn về phía Thạch đại nương, người đang xúc động đến mức nước mắt không ngừng rơi.
“Đại nương, không bằng ngươi cũng thử kiểm tra linh căn một chút xem sao?”
Thạch đại nương trông chỉ khoảng chưa đến bốn mươi, bà vẫn giữ được vẻ đẹp sắc sảo mặn mà, năm tháng chẳng thể làm lu mờ nhan sắc của mỹ nhân.
Nghe thấy lời của Lạc Bằng Kiêu, bà ngẩn người: “Ta... ta sao? Ta lớn tuổi thế này rồi...”
Lạc Bằng Kiêu chỉ mỉm cười, không nói gì.
Bà do dự một lát, cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu, chậm rãi đặt tay lên quả cầu kiểm tra linh căn.
Vẫn là ba màu ánh sáng tương tự lại xuất hiện trên quả cầu: đỏ, xanh lục và vàng.
Tim Thạch đại nương như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Cũng là tam linh căn giống như vị tiểu huynh đệ này.”
Lạc Bằng Kiêu mỉm cười từ bi, đợi Thạch đại nương thu tay lại thì cũng cất quả cầu đi.
“Hai người có thể suy nghĩ kỹ xem có muốn bước lên con đường tu tiên hay không.”
“Nếu nguyện ý, khi ta cùng sư muội quay về núi sẽ dẫn hai người cùng trở về Cửu Huyền Kiếm Môn, tránh cho sau này phải trải qua bao hiểm nguy trên con đường cầu tiên.”
Ngự Đan Liên vừa nghe họ nói chuyện, vừa ăn chiếc bánh vừa nướng xong trước mặt.
Nàng đưa ánh mắt mong chờ nhìn Thạch đại nương.
Nếu Thạch đại nương cũng muốn tu tiên thì thật tốt, sau này nàng sẽ thường xuyên được ăn món ngon rồi!